Trung Châu, Đông gia.
Đông gia là một trong tứ đại trận pháp thế gia Trung Châu, đương nhiên có lãnh địa cực kì rộng lớn, chiếm cứ mười vạn đại sơn.
Bên trong Linh Sơn, cung điện tráng lệ ẩn hiện, như là tiên cảnh.
Thế nhưng tiên cảnh xưa kia, bây giờ lại chìm trong biển lửa tựa như Địa Ngục!
Vô số thi thể cường giả Đông gia ngã trên mặt đất, Đông gia đã biến thành phế tích!
Vô số Linh Sơn bị đánh thành tro bụi, vô số cung điện chỉ còn là đống đổ nát!
Không ngừng có cường giả Đông gia chiến tử, rơi xuống từ giữa không trung, toàn bộ Đông gia đã trở thành Tu La tràng!
Lão tổ Đông gia hoảng sợ nhìn nam tử mặt quỷ trước mặt, trong lòng sợ hãi không thôi.
Nam tử mặt quỷ này chỉ dùng một chiêu đã đánh nát đại trận hộ tộc!
Một chiêu!
Mà lão là Hư Thần đại năng, lại không đỡ nổi ba chiêu của nam tử này!
Lão đã bị đánh trọng thương!
Lão tổ Đông gia có thể cảm giác được, nếu không phải nam tử mặt quỷ còn cần đến thứ gì đó của lão, chỉ sợ đã đánh chết lão, không hề nương tay.
Lúc đó có lẽ ngay cả một chiêu lão cũng không đỡ được!
Rốt cuộc nam tử mặt quỷ này là ai!
Có thực lực như thế, nhất định phải là cao thủ tuyệt thế uy danh hiển hách tại Trung Châu, đến cùng hắn là ai? !
Nam tử mặt quỷ chậm rãi đi đến bên cạnh lão tổ Đông gia, mặt nạ như cười như khóc, vô số lệ quỷ kêu khóc trên mặt nạ, cực kì quỷ dị.
Giọng lão tổ Đông gia khàn khàn: "Rốt cuộc ngươi là ai!"
Nam tử mặt quỷ lẳng lặng nhìn lão tổ Đông gia, chỉ mỉm cười, bỗng nhiên hắn nói: "Giao mảnh vỡ đạo bàn ra đây. . . ."
Mảnh vỡ đạo bàn!
Lão tổ Đông gia vừa sợ vừa hối hận.
Đám cường giả thân bí này quả nhiên vì mảnh vỡ đạo bàn mà đến!
Lão tổ Đông gia hối hận vạn phần!
Ngày đó Vân gia đã từng nhắc nhở mục đích của hung thủ có thể là vì mảnh vỡ đạo bàn, khuyên nhà lão phải đề phòng, thế nhưng lão lại không để trong lòng.
Ma đạo đã hoàn toàn bị trấn áp, chỉ còn lại hai ba kẻ yếu đuối, ngay cả kẻ ra dáng cao thủ cũng không có.
Sao hung thủ có thể là người trong ma đạo được.
Cho nên, mặc dù Đông gia đã đề phòng hơn, nhưng thực chất vẫn là phớt lờ.
Vậy nên khi bị những cường giả bí ẩn này tập kích, bốn cường giả Thần Cung Cảnh của Đông gia lão vừa đối mặt đã tử thương hết! Lão tổ Đông gia lạnh lùng nói: "Mơ tưởng! Mảnh vỡ đạo bàn quan hệ đến an nguy của Trung Châu, sao có thể giao cho kẻ tà ma như ngươi!"
Trong lòng lão biết rõ, với thủ đoạn tàn nhẫn của nam tử mặt quỷ này, dù mình giao ra cũng khó thoát khỏi cái chết!
Nụ cười trên khuôn mặt nam tử mặt quỷ không đổi, nói khẽ: "Nếu tiền bối giao mảnh vỡ đạo bàn ra, ta liền dừng tay, thế nào?"
Lão tổ Đông gia cười lạnh: "Toàn bộ Khang gia đã bị diệt môn, ngươi sẽ thả cho Đông gia ta một con đường sống ư?"
Nam tử mặt quỷ than nhỏ: "Đó là bởi vì Lão tổ Khang gia đến chết cũng không chịu giao mảnh vỡ đạo bàn, ta bất đắc dĩ chỉ có thể ra hạ sách này, nếu tiền bối thức thời, đương nhiên ta sẽ buông tha cho Đông gia."
Sắc mặt lão tổ Đông gia xoắn xuýt, mặc dù lão biết lời nam tử mặt quỷ nói phân nửa là giả, nhân vật bực này sẽ không nhân từ nương tay.
Nhưng trong lòng lão lại không nhịn được mà nghĩ: Nhỡ đâu là thật thì sao?
Con người khi đối mặt với tử vong, một khi có hi vọng sống sót, dù lý trí biết rõ là giả, nhưng con tim vẫn nguyện ý tin tưởng một tia hi vọng này!
Giọng nam tử mặt quỷ trầm thấp, như là ma quỷ dẫn dụ người ta rơi vào Địa Ngục; "Tiền bối chính là Hư Thần đại năng, được vạn người Trung Châu kính ngưỡng, bây giờ chết không rõ ràng ở đây, há không phải là đáng tiếc hay sao."
Lão tổ Đông gia động tâm!
Lão là Hư Thần đại năng, tồn tại được vạn người kính ngưỡng, hưởng thụ vô số vinh hoa phú quý, loại cảm giác cao cao tại thượng này, đương nhiên lão không muốn từ bỏ!
Tu vi càng cao thì càng sợ chết!
Dù sao người chết rồi thì chẳng còn lại gì!
Lão tổ Đông gia trầm giọng nói: "Ngươi nói thật chứ?"
Nam tử mặt quỷ mỉm cười nói: "Đương nhiên."
Lão tổ Đông gia cắn răng một cái, từ mi tâm bay ra một mảnh vỡ, chính là mảnh vỡ đạo bàn.
Nam tử mặt quỷ thu mảnh vỡ đạo bàn vào trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Hắn lại hỏi: "Không biết Tà Thần bị phong ấn tại nơi nào?"
Trong lòng lão tổ Đông gia run lên, quả nhiên mục đích của nam tử mặt quỷ này là vì giải phóng Tà Thần!
Nhưng lão đã giao mảnh vỡ đạo bàn giao ra, đương nhiên không cần giấu diếm dư thừa làm gì, trầm giọng nói: "Tà Thần bị phong ấn ở Mê Linh Uyên."
Nam tử mặt quỷ mỉm cười, thản nhiên nói: "Hóa ra thật sự là Mê Linh Uyên, có vẻ lão tổ Khang gia không hề gạt ta."
Ánh mắt lão tổ Đông gia lộ ra vẻ hoảng sợ, trong lòng kinh hãi tuyệt vọng!
Lão tổ Khang gia nói,. . .
Lão tổ Khang gia cũng đã giao ra mảnh vỡ đạo bàn, nói ra nơi Tà Thần bị phong ấn, thế nhưng vẫn bị giết!
Rõ ràng không phải là vì đến chết vẫn không nói mới bị diệt môn!
Lão tổ Đông gia kinh hãi nhìn về phía nam tử mặt quỷ, lại thấy dù hắn ta đang mỉm cười, nhưng ánh mắt thâm thúy như vực sâu, không có chút tình cảm nào.
Lão tổ Đông gia lập tức cảm thấy một cỗ hàn ý dâng lên từ đáy lòng, xong rồi!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo