Mặc dù Khang Ấu Nam thiên phú dị bẩm, tám tuổi đã bước vào Linh Động Cảnh, nhưng vẫn chỉ là một đứa bé tám tuổi.

Khang gia đột nhiên gặp trận đại họa này, trong lòng Khang Ấu Nam sợ hãi không thôi.

Tất cả các trưởng bối xưa nay yêu thương mình đều chết trước mặt mình, trong lòng bé vừa sợ hãi vừa kinh hoảng.

Lại thấy nam tử mặt quỷ giết chết các trưởng bối đi đến trước mặt mình, đưa tay đặt trên đỉnh đầu mình.

Mặc dù tay của nam tử mặt quỷ ấm áp, nhưng Khang Ấu Nam lại cảm thấy như có một con rắn độc quấn lấy thân thể mình.

Cả người bé như chìm trong vực sâu, rét lạnh không thể cử động!

Khang Ấu Nam sợ đến mức run rẩy, hàm răng run lập cập.

Tần Đình sờ tóc Khang Ấu Nam, cười nói: "Tiền bối, nếu ngươi giao mảnh vỡ đạo bàn, ta sẽ buông tha cho Khang Ấu Nam, thế nào?

Dứt lời, hắn lại khẽ thở dài, tiếc hận nói: "Khang Ấu Nam là một đứa bé tốt, ta cũng không đành lòng để hắn tuổi nhỏ đã chết, ngươi nói xem, tiền bối?"

Khang lão tổ nghiến chặt hàm răng, giận dữ hét: "Ngươi là cao thủ tuyệt thế một phương, thế mà uy hiếp một đứa bé! Sao có thể coi là anh hùng!

Tần Đình mỉm cười, thản nhiên nói: "Tiền bối phải cân nhắc rõ ràng, đây chính là dòng độc đinh cuối cùng của Khang gia ngươi, nếu chết, Khang gia sẽ tuyệt hậu."

Ngay sau đó, trên tay hắn không ngừng hiện lên đạo văn, hiển nhiên là đang chuẩn bị một kích lôi đình.

Vẻ mặt lão tổ Khang gia cực kì bối rối!

Một bên là ngàn vạn sinh linh Trung Châu, nếu giao mảnh vỡ đạo bàn ra, một khi Tà Thần xuất thế, toàn bộ Trung Châu đều sẽ vạn kiếp bất phục!

Lão sẽ trở thành tội nhân không thể tha thứ của Trung Châu!

Thế nhưng kia là cháu của lão!

Khang Ấu Nam lớn lên bên cạnh lão, tình cảm giữa lão và đứa cháu ruột này cực kì sâu nặng, sao lão có thể trơ mắt nhìn cháu trai mình chết! ?

Vì Trung Châu, Khang gia đã trả giá đủ nhiều rồi.

Vì thủ hộ mảnh vỡ đạo bàn, toàn tộc Khang gia đã bị hủy diệt, con của lão, tất cả hậu đại của lão đều đã chết!

Lão tổ Khang gia ngẩng đầu nhìn về phía nam tử mặt quỷ, thấy vẻ mặt hắn ta bình thản, trong mắt sâu thẳm kinh khủng như vực sâu.

Nam tử mặt quỷ mỉm cười nói: "Tiền bối, đứa bé này thiên phú dị bẩm, sau này nhất định có thể trở thành cao thủ một phương, thành tựu một phen sự nghiệp, nếu còn nhỏ như vậy đã chết tại đây, không phải là đáng tiếc hay sao?"

Khang Ấu Nam cảm thấy uy năng không ngừng hội tụ trên đỉnh đầu, cuối cùng cũng hoảng loạn.

Nhóc vẫn chỉ là một đứa bé.

Khang Ấu Nam oa oa khóc lớn, nói: "Gia gia, cứu ta, ta không muốn chết!" Nghe thấy Khang Ấu Nam kêu khóc gọi gia gia, thân thể Khang lão tổ chấn động, trong lòng run lên.

Lão tổ Khang gia cắn răng nói: "Dừng tay!"

Tần Đình mỉm cười, đạo văn trong tay tán đi, rời khỏi Khang Ấu Nam, đi đến trước người lão tổ Khang gia.

Hắn khẽ cười nói: "Nếu tiền bối thức thời sớm một chút, sẽ không có nhiều người chết như vậy."

Vẻ mặt lão tổ Khang gia vô cùng sầu thảm, từ trong mi tâm lão có một vật bay ra, chính là một mảnh vỡ bằng ngọc, trên đó lưu chuyển đạo văn, không hề tầm thường.

Đó chính là vật mấu chốt để có thể giải phong Tà Thần, mảnh vỡ đạo bàn!

Thần sắc Khang lão tổ thống khổ, chảy hai hàng lệ.

Trong lòng lẩm bẩm: Khang gia ta, là tội nhân thiên cổ của Trung Châu.

Tần Đình cầm mảnh vỡ đạo bàn trong tay, vô cùng hài lòng, kế hoạch hạo kiếp Trung Châu đã tiến thêm một bước! Lão tổ Khang gia như là một lão thú bị thương, khàn giọng nói: "Ngươi đã có được mảnh vỡ đạo bàn, ngươi đi đi!"

Tần Đình đứng chắp tay, khẽ cười nói: "Ta còn muốn hỏi tiền bối một vấn đề, Tà Thần bị phong ấn ở nơi nào?"

Đã giao ra mảnh vỡ đạo bàn, lão tổ Khang gia cũng không chống cự vô ích nữa.

Lão bất lực nói: "Tà Thần bị phong ấn ở Mê Linh Uyên."

Mê Linh Uyên.

Hai mắt Tần Đình hiện lên một tia tinh quang, Mê Linh Uyên chính là một vùng đất chết tại Trung Châu, không có chút linh khí nào, bình thường cũng hiếm thấy dấu vết con người.

Không ngờ Tà Thần lại bị phong ấn ở nơi đó.

Lão tổ Khang gia sầu thảm nói: "Ta sẽ nói cho ngươi biết tất cả, mau thả tôn nhi ta đi."

Tần Đình cười nhạt một tiếng, nghiêng thân tránh ra, Khang Ấu Nam nhìn thấy nam tử mặt quỷ không còn chắn giữa mình và gia gia nữa.

Lập tức chạy về phía Khang lão tổ, chỉ muốn mau chóng rời khỏi kẻ ma quỷ đeo mặt nạ kia.

Ngay khi Khang Ấu Nam chạy qua bên người Tần Đình, trong mắt Tần Đình bỗng nhiên lóe lên lãnh sắc, nâng tay đánh một chưởng, đánh Khang Ấu Nam thành tro bụi

"Không! ! !"

Lão tổ Khang gia điên cuồng, giận dữ hét: "Ngươi làm cái gì! ! !"

Tần Đình khẽ thở dài, tiếc hận nói: "Đứa bé này thiên phú quá cao, ta không muốn ngày sau bị một cao thủ tuyệt thế trả thù, muốn trách thì phải trách hắn thiên tư quá cao."

"Ngươi là ma quỷ! ! !"

Lão tổ Khang gia như là tên điên, thần sắc điên cuồng, hội tụ chút pháp lực còn lại không đáng bao nhiêu của mình, đánh về phía nam tử mặt quỷ!

Tần Đình cười lạnh một tiếng, kết ấn hung hăng đập xuống, lập tức trời xanh rối loạn, thiên địa sụp đổ!

Lão tổ Khang gia bị đánh thành thịt nát!

Khang gia, một trong tứ đại thế gia phong ấn Tà Thần năm đó, hoàn toàn biến mất trên thế gian.

0.12976 sec| 2408 kb