Lão nào phải vì bách tính trăm dặm, mà là vì cháu trai Lý Thiên Thanh và tính mạng của bản thân, nên mới liều chết xông vào lò nung.
Giờ lấy tính mạng của những người này ra uy hiếp Trần Dần Đô, có phần hèn hạ.
Sa bà bà giận dữ: “Chưa chắc hai ông cháu các ngươi xuống được cõi âm! Trăm ngày Ma biến, Chân Thần nhìn tới, tất cả đều hóa thành tro bụi, ngay cả hồn phách của hai ngươi cũng bị luyện hóa! Còn mơ tưởng xuống cõi âm hưởng lạc sao? Ngươiằm mơ giữa ban ngày!”
Trần Dần Đô cười lớn: “Vậy ông cháu ta chết trước một ngày, xuống cõi âm trước vậy.”
“Bà bà đừng lấy đạo đức trói buộc ta, ta không có.”
Sa bà bà nổi giận, xoay người lên xe lấy Dương Giác Thiên Linh đăng, định đập chết lão già này.
Có điều vừa nhấc lên bà đã hết hơi, bị chiếc đèn nặng hơn ba trăm cân đè xuống, không thể động đậy.
Tiêu Vương Tôn lạnh lùng nhìn Trần Dần Đô, một lúc sau mới lên tiếng: “Trần sư có điều kiện gì cứ nói thẳng.”
Trần Dần Đô nghiêm mặt, chậm rãi buông quân cờ, nghiêm nghị nói: “Đời này ta còn một nguyện vọng, đó là được nhìn thấy Tiểu Thập bình an lớn lên. Nó cần một người che chở đủ mạnh, để không bị bệnh cũ tái phát. Người này phải có năng lực áp chế bàn tay quỷ khi nó phát tác.”
Vừa dứt lời, Tiêu Vương Tôn mặt mày tái mét, chậm rãi lắc đầu.
Sa bà bà đang cố bò ra khỏi đáy đèn, nghe vậy cũng thôi.
Chỉ có Lý Kim Đấu ngơ ngác, không hiểu ý tứ, vội vàng nói: “Tiền bối, Lý gia ta thế lực lớn mạnh, cao thủ nhiều vô số kể, Trần Thực đến đó nhất định sẽ chữa khỏi bệnh!”
Trần Dần Đô không để ý tới hắn, ánh mắt vẫn nhìn Tiêu Vương Tôn.
Lý Kim Đấu còn định nói tiếp, Tiêu Vương Tôn lên tiếng: “Kim Đấu huynh, ngươi làm chủ được Lý gia sao?”
“Ta…”
Lý Kim Đấu há miệng, lời đến bên miệng lại nuốt vào.
Hắn không làm chủ được.
“Trần sư, ta rất muốn đáp ứng ngươi. Dù là đạo nghĩa, hay ân tình sư đồ, ta đều không thể chối từ. Nhưng ta không thể.”
Tiêu Vương Tôn lắc đầu, nói: “Vì ta không làm được. Nếu thương thế của ta đã khỏi, thực lực đã khôi phục đỉnh phong, có thể đại chiến với Tà Bồ Tát. Nhưng muốn thắng vẫn khó như lên trời, cần có người trợ giúp.”
Trước kia hắn từng chém Ma, đó là ở Tam Phiên huyện, có Ma Liên nở hoa, sinh ra Thiên Ma.
Lúc đó khi Ma Liên xuất hiện, nhiều người lầm tưởng là thiên tài địa bảo, nên có không ít cao thủ đến tranh giành.
Khi Ma vực xuất hiện, bọn họ mới nhận ra là tà ma xuất thế.
Những cường giả này bị nhốt, bèn liên thủ vây công Ma Liên, cuối cùng phần lớn đều bỏ mạng, chỉ có Tiêu Vương Tôn sống sót, chém được Ma trong Ma Liên.
Tà Bồ Tát không hề yếu hơn so với Ma Liên năm đó, được Chân Vương lựa chọn kỹ càng để bảo vệ lò nung, hơn nữa đã trưởng thành ba ngày.
Đấu một chọi một, Tiêu Vương Tôn không nắm chắc chiến thắng.
Hắn thở dài: “Còn đối phó với cấp Tai mạnh hơn cấp Ma không biết bao nhiêu lần, ta càng bất lực.”
Dưới đèn, Sa bà bà thở dài não nề.
Lời Tiêu Vương Tôn nói, cũng là điều bà muốn nói.
Trong cơ thể Trần Thực, ẩn chứa một tà ma ít nhất cũng cấp Tai.
Thậm chí là một con “Ách”!
Nghe thấy hai chữ “cấp Tai”, Lý Kim Đấu cũng chán nản, im lặng không nói gì.
Trần Dần Đô tay nắm quân cờ, vẫn ung dung như thường, sức cờ tăng vọt, đánh cho Huyền Sơn toát mồ hôi.
Tiêu Vương Tôn không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Lý Kim Đấu do dự một chút, cố gắng leo lên xe.
Sa bà bà thoát khỏi sức nặng của chiếc đèn đồng, cũng trở lại xe.
Xe ngựa lăn bánh.
Bọn họ ngoái đầu nhìn lại, Trần Dần Đô và Huyền Sơn cười nói vui vẻ, Huyền Sơn có vẻ tức giận, muốn chơi lại.
“Lão già kia bình tĩnh thật!”
Sa bà bà tức giận nói.
Ma biến, ngày thứ tư.
Trên đường núi, Trần Thực và Lý Thiên Thanh hai tay trống trơn, Hắc Oa chạy ở phía trước, lần này bọn họ chẳng thu hoạch được gì.
Chuột Tân Hương đã biến thành đồ sứ, dị thú khác hoặc trốn đi hoặc cũng biến thành đồ sứ, giờ thứ có thể tìm được thật sự chẳng còn bao nhiêu.
“Kỳ quái, sao Hắc Oa còn chưa sứ hóa?”
Lý Thiên Thanh còn tò mò hơn cả Trần Thực, con Hắc Oa này dường như chẳng bị Tà Bồ Tát ảnh hưởng chút nào, bước chân nhẹ nhàng, dường như còn ung dung hơn hai người bọn họ.
“Tiểu Thập, Hắc Oa là do gia gia ngươi nhặt được từ đâu vậy? Có thể nhặt thêm một con cho ta được không?”
Lý Thiên Thanh nói.
Trần Thực lắc đầu: “Gia gia chưa từng nói. Nhưng ngươi muốn thì đơn giản lắm, tìm một con chó cái đi phối giống, sinh một ổ có thể được tới mấy con chó con đấy.”
Lý Thiên Thanh ánh sáng mắt lên, gật đầu liên tục: “Có thể phối nhiều một chút, bán lấy tiền.”
Nghe được ba chữ “bán lấy tiền”, ánh mắt Trần Thực lập tức sáng lên, nhìn Hắc Oa cũng dịu dàng hơn rất nhiều, tựa như nhìn một vị thần tài.
Hắc Oa phía trước không khỏi rùng mình một cái, quay đầu nhìn bọn họ với vẻ mặt u oán.
Lúc này phía trước vang lên tiếng người, tiếng cười nói rôm rả, hết sức náo nhiệt.
Trần Thực và Lý Thiên Thanh lập tức khẩn trương, vội vàng phát động Thần Đàn, Hắc Oa cũng chạy tới, trốn sau lưng bọn họ.
Trần Thực phát động Thần Đàn chỉ là làm ra vẻ, trên thực tế Thần Đàn của hắn không có Thần Thai tọa trấn, chẳng có tác dụng gì. Nhưng nếu người khác không nhìn kỹ, cũng sẽ bị giật mình, đề phòng pháp thuật của hắn, nhưng kết quả chỉ có thể nhận một đòn đánh phủ đầu từ hắn mà thôi.
Gần đây bọn họ gặp phải thi thể của một số tu sĩ, chắc là tranh đoạt đồ ăn tự giết lẫn nhau mà chết, trước mắt đồ ăn đã trở thành vấn đề nan giải nhất của tất cả mọi người.
Vì đồ ăn, có thể bất chấp tính mạng, bất kể mạng của đối phương hay của chính mình.
Hai người một chó đi tới một con đường núi tương đối rộng rãi, đứng dựa vào vách núi.
Phía trước có hơn mười người đang đi tới, đa số là thị nữ, còn có một vị công tử trẻ tuổi mặc quần áo thư sinh, vừa nói vừa cười với các cô gái.
Bốn thị nữ trong số đó đều tự phát động Thần Đàn Thần Thai, Thần Thai tỏa ra hào quang rực rỡ, tựa như bốn ngọn đèn sáng ngời chiếu rọi cả đoàn người cùng bốn phía xung quanh.
Bốn người này phân bố ở đầu, đuôi và giữa đoàn người, vừa vặn có thể dùng ánh sáng của Thần Đàn bao phủ cả đoàn người.
Đây là kỹ xảo phòng bị tà ma đánh lén.
Trần Thực chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra đây là chế độ thay phiên.
Một đoàn người mười hai người, chia làm ba nhóm, mỗi nhóm bốn người, thay phiên phát động Thần Đàn để bảo vệ đoàn người, nhóm này mệt thì nhóm khác thế chỗ. Thay phiên như vậy có thể bảo đảm trong đoàn người luôn có tám người duy trì được chiến lực đỉnh phong.
Hiện giờ còn thể nhìn thấy người trong núi thì đều là tu sĩ, đều là ra ngoài tìm kiếm linh thú. Trần Thực từng gặp qua vài nhóm tu sĩ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhóm người phân công rõ ràng đâu ra đấy như vậy.
Mấy thị nữ kia nhìn thấy Trần Thực và Lý Thiên Thanh, bèn hạ giọng nói với nam tử trẻ tuổi: “Công tử, là hai đứa trẻ, còn có một con chó!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo