"Có phải hung thủ là người của Lưu Hàn Thu không?” Tôi nắm chặt tay, giết người thì đền mạng, bọn họ đây là muốn đẩy tôi vào chỗ chết mà!
****8:
Điều kỳ lạ là vừa rồi lão Yên còn đang hùng hổ dọa người lại kéo tôi lại: "Không thể là người của bọn họ được."
Đội trưởng Hình liếc mắt nhìn lão Yên nhưng không nói gì, giống như đang ngầm thừa nhận lời nói của ông ấy, khiến cho luồng khí đang nghẹn trong lòng tôi không thể thoát ra được.
Tôi vốn cho rằng hung thủ mà mình bắt được, dù không phải là bản thân Lưu Hàn Thu thì cũng sẽ là một thành viên của 303, nhưng thật không ngờ lại là một người không liên quan, điều này khiến tôi cảm thấy mình đã nhận không phần tội này.
"Đội trưởng Hình, cho dù người này không phải là thành viên cốt lõi thì ít nhiều gì cũng có quan hệ, ông...” Tôi có chút không cam lòng.
Đội trưởng Hình liếc mắt nhìn sang tôi không nói gì, nhưng lão Yên lại kéo tôi lại: “Các ông đang bận, vậy chúng tôi đi trước, bằng không còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.”
Ông ấy vừa nói xong đã kéo tôi ra khỏi cục cảnh sát rồi nhét tôi vào trong xe của ông ấy: "Quay về Yến Kinh."
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi cau mày.
Bởi vì thái độ trước và sau của lão Yên thực sự rất kỳ lạ.
Với tính cách của ông ấy thì lúc còn ở trong tù mà gây náo loạn như vậy đã rất không bình thường rồi, hiện tại lại không truy cứu bất cứ chuyện gì như thế thì càng không bình thường.
Lão Yên cười lạnh một tiếng: “Cho dù bọn họ có ngốc đến đâu cũng không dám dùng mạng người để hãm hại chúng ta. Cái gọi là hung thủ chắc chắn vốn đã có thù oán với người chết, vừa lúc bị bọn họ lợi dụng thôi, bởi vậy có muốn truy cứu thì cũng không có gì tốt để truy cứu.”
“Vậy lúc ông ở trong tù...” Tôi cau mày.
Lão Yên xua tay, nói là nếu ông ấy không làm ra chút hình thức gì thì những người đó sẽ thật sự cho rằng chúng tôi dễ bị bắt nạt.
Tôi à một tiếng, nhưng lại cảm thấy sự việc không có đơn giản như vậy, nếu bọn họ đã tính toán đến chuyện muốn hãm hại tôi thì cho dù thế nào cũng sẽ không để đội trưởng Hình dễ dàng tìm ra hung thủ.
Hôn nữa nếu người chết là bị độc chết, vậy đội trưởng Hình đánh tôi ngất xỉu, còn kêu tôi phải chịu chút ỷ khuất là có ý gì?
Tôi liếc nhìn lão Yên, cảm thấy chuyện này không nên kết thúc vội vàng như vậy mới đúng.
"Nhìn gì vậy, còn không lái xe đi?” Lão Yên trừng mắt nhìn tôi.
"Có phải ông đã làm ra chuyện gì rồi không?” Tôi đặt tay lên vô lăng, thấp giọng hỏi.
Đây là lý do duy nhất tôi có thể nghĩ ra, chỉ khi ông ấy nhúng tay vào thì mới đạt được hiệu xuất cao như vậy.
Lão Yên không nói gì chỉ giục tôi mau lái xe, nhưng tôi lại nhìn chằm chằm vào ông ấy rồi nói: "Ông đã làm gì?"
"Yên tâm, ông đây không làm chuyện gì phạm pháp cả!"
Lão Yên bị tôi nhìn chằm chằm như vậy thì nổi giận: “Ông đây đã bắt lấy con trai của tên cháu trai kia lại, mà tên trọc đó lại sợ mình sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn nên mới khai ra hung thủ thật sự."
Khó trách, khó trách vừa rồi đội trưởng Hình mới tức giận với lão Yên như thế, tôi còn tưởng là ông ấy đang giận chó đánh mèo, nhưng hóa ra không phải vậy.
Đây mới là lý do tại sao ông ta nói cái gì mà thần tiên đánh nhau, phàm nhân gặp nạn?
303 khác với 701 chúng tôi, sự việc ở đơn vị của bọn họ càng vụn vặn hơn, nhưng vì tính nguy hiểm không cao nên bọn họ mới không cần mai danh ẩn tích, cũng không cần xóa bỏ thân phận.
Bọn họ có thể quang minh chính đại đi lại trong thế giới này, cho dù có muốn kết hôn sinh con thì cũng không cần phải nghĩ sâu tính kỹ giống như người của 701, cho nên việc Lưu Hàn Thu có con trai cũng không khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên gì.
“Lưu Hàn Thu không nỡ bỏ đứa con trai bảo bối của mình ở lại, nên ông ta cũng đưa cậu ta đến đại hội ngàn người nghe thử này. Lúc đội trưởng Hình ra ngoài tìm bằng chứng thì tôi liền biết nhóc con cậu nhất định đã làm chuyện gì đó khiến ông ta tin tưởng cậu, nhưng Lưu Hàn Thu làm việc một giọt nước cũng sẽ không lọt, cho nên nào có thể dễ dàng tìm ra chứng cứ được chứ?” Lão Yên giải thích.
Sau đó ông ấy lại cười lớn: “Đội trưởng Hình vốn muốn trực tiếp kết tội cậu để hung thủ đắc ý quên mình. Nhưng cái đuôi của tên cáo già Lưu Hàn Thu kia cũng không dễ bắt được như thế, cho nên tôi liền …, hắc hắc, Lưu Hàn Thu làm việc không chính thống, cho dù đội trưởng Hình có muốn nổi giận thì cũng không phát tới trên người của chúng ta, dù sao tôi cũng không có làm gì con trai của ông ta mà.”
Khó trách trung đội trưởng Tiêu lúc đó cũng lộ ra một mặt bất đắc dĩ mà nhìn lão Yên, hóa ra chuyện này cũng có anh ta tham dự, mà lửa cũng đã phát rồi, nhưng vấn đề khó khăn lại để lại cho đội trưởng Hình...
Nhưng tôi cũng không thể nói những gì lão Yên đã làm là sai, nếu không tìm được bằng chứng, tôi sẽ phải đền mạng cho người chết mà mình hoàn toàn không hề quen biết kia.
Tôi chỉ cảm thấy có chút cảm khái về việc các thành viên của 701 sẵn sàng làm những anh hùng thầm lặng để bảo vệ báu vật quốc gia, vốn đây là một điều rất cao cả, nhưng thật không ngờ ngay cả một đơn vị như vậy cũng sẽ lâm vào một cuộc đấu tranh nội bộ tàn khốc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo