Lão Yên vỗ nhẹ vào đầu của tôi: “Con người mà, không thẹn với lương tâm là tốt, nhưng đôi khi cũng cần thiết phải dùng một số thủ đoạn, Trường An, trên đời này không có thứ gì hoàn toàn trong sạch, chẳng phải cậu đã sớm rõ rồi sao?"
"Đúng vậy, tôi đã sớm hiểu rõ.” Tôi nhắm mắt lại rồi đột nhiên mở ra: "Đây xem như là lời tuyên chiến chính thức từ 303 đến chúng ta rồi đúng không?”
“Ha ha, bọn họ vẫn luôn tuyên chiến với chúng ta, chẳng qua là do bọn họ không có bản lĩnh kia mà thôi.”
Lão Yên khinh thường nói: "Tôi chỉ không ngờ bọn họ vậy mà lại làm ra chuyện xấu tại đại hội quan trọng như vậy. Chậc chậc, nhiều năm đi qua, bọn họ ngược lại càng ngày càng không tiến bộ.”
Tôi cười lạnh một tiếng: "Trở về Yến Kinh, tôi nhất định phải cho bọn họ thấy một chút màu sắc!"
Lão Yên và tôi không nói thêm gì nữa trực tiếp trở về, dù sao chuông nhạc của Tăng Hầu Ất vẫn an toàn, còn sự an toàn của các văn vật khác thì phải dựa vào Cố ThuậnChương rồi.
Mặc dù ông ấy vẫn luôn lo lắng về những thế lực đó, nhưng điều kỳ lạ là theo sự quan sát của chúng tôi, những thế lực đó dường như đã rút khỏi núi Diệp Gia một cách khó hiểu.
Không biết là do bọn họ biết khó mà lui hay là có những kế hoạch khác?
"Trường An, các người về rồi!"
Chúng tôi đã lái xe hai ngày hai đêm, nhưng xe vừa dừng ở trước cổng Cục Di Tích Văn Hóa thì có một bóng người liền lao tới, chỉ thấy người đó ghé vào cửa sổ xe, cả khuôn mặt đều áp vào đó, vặn vẹo đến mức khiến tôi suýt không nhận ra.
Tôi bất đắc dĩ xuống xe: “Nha Tử, anh bị sao vậy?”
“Côn Bố trở về rồi.” Nha Tử lộ ra dáng vẻ của dân tị nạn vừa nhìn thấy cứu tế, hận không thể bổ nhào vào người tôi.
Tôi lộ ra thần sắc vui mừng: "Anh vừa nói gì, Côn Bố trở về rồi sao? Anh ấy đang ở đâu?"
Vừa nói tôi vừa đẩy Nha Tử ra, đang định tiến vào 701 thì Nha Tử liền giữ tôi lại nói: "Trường An, thật không ngờ cậu là tên đàn ông phụ lòng, vậy mà muốn vứt bỏ tôi.”
Trên trán tôi nổi đầy vạch đen, chỉ muốn trực tiếp mở đầu của anh ta ra xem bên trong đó đang chứa những gì.
"Bớt càn quấy đi. Côn Bố trở về từ lúc nào vậy?” Lão Yên hất tay của Nha Tử đang ôm tôi ra, vẻ mặt cũng tương đối kích động.
Tôi có thể hiểu tâm trạng của ông ấy, bởi vì từ lúc Côn Bố rời đi, không ai có thể chắc chắn được liệu anh ấy có còn quay về nữa không?
Mà Miêu Cương nhất định phải có Cổ Vương tọa trấn, nếu không sẽ dễ dàng xảy ra sai lầm, vì vậy nếu trong thời gian ngắn Côn Bố không tìm được Cổ Vương kế nhiệm, anh ấy nhất định sẽ phải ở lại Miêu Cương để ổn định thế cục, nhưng không ngờ anh ấy không những đã trở về mà còn quay về nhanh như vậy…
Nha Tử bĩu môi, vốn muốn trình diễn một vở bi kịch, nhưng lại bị ánh mắt của lão Yên dọa cho rụt lại, cho nên đành phải mở miệng nói: "Hôm nay anh ta cũng vừa về tới, nhưng có chuyện mà các người không biết, trông anh ta còn đáng sợ hơn cả trước kia..."
Nhưng chúng tôi lại không nghe lọt được câu nói phía sau của Nha Tử, chỉ ném chìa khóa xe vào ngực của anh ta rồi vọt vào.
Côn Bố rõ ràng là vừa tới không lâu, anh ấy đang ngồi trong văn phòng của lão Yên, dưới chân là một chiếc ba lô màu đen đang phồng to, không biết trong đó đang đựng thứ gì.
Tuy đang là mùa đông nhưng anh ấy dường như không biết đến ấm lạnh, chỉ thấy anh ấy mặc trên người một cái áo sơ mi đen, bên ngoài là một chiếc áo khoác mỏng màu đen, cả người còn lạnh hơn mùa đông năm nay.
"Côn Bố...” Lão Yên kêu lên một tiếng, Côn Bố ngẩng đầu lên đáp lại, khiến tôi lập tức kinh ngạc đến mức giật nảy mình.
Mà điều này cũng không phải là do anh ấy đã thay đổi nhiều, chỉ là khí tức lạnh lùng ở trên người của anh ấy càng thêm lạnh, giống như không chuyện gì có thể lay chuyển được anh ấy.
Lão Yên vốn còn muốn nói gì đó, nhưng lúc Côn Bố vừa ngẩng đầu lên đã khiến ông ấy dường như quên mất điều mình muốn nói, chỉ sững người đứng ở nơi đó.
Côn Bố gật nhẹ đầu với chúng tôi, sau đó thản nhiên nói: “Tôi về rồi.”
Tuy rằng trên mặt của anh ấy không có biểu tình gì, nhưng tôi biết anh ấy đang cảm thấy rất vui, nếu không anh ấy đã không ở chỗ này chờ rồi.
"Miêu Cương bên kia...” Cuối cùng lão Yên cũng phản ứng lại, sau đó xoa hai tay vào nhau: "Cậu đã giải quyết xong hết rồi sao?"
Sắc mặt của Côn Bố hơi thay đổi, sau đó lại khôi phục dáng vẻ lạnh nhạt: “Lão Yên, tôi bị Miêu Cương xóa tên rồi.”
****9:
Lời nói của Côn Bố giống như một quả bom nặng ký, vừa nổ một phát đã khiến tôi và lão Yên bàng hoàng đến mức không nói nên lời hồi lâu, nhưng điều khiến tôi chấn kinh chính là với bản lĩnh của Côn Bố thì làm sao anh ấy lại bị Miêu Cương xoá tên được?
Vì có liên quan đến Côn Bố nên tôi đã cố ý tìm hiểu thêm về Miêu Cương, mà Miêu Cương cũng không phải là một khối bền chắc như thép, bọn họ được chia thành nhiều thế lực, chỉ là thế lực ở chỗ Côn Bố là lớn nhất nên các thế lực nhỏ khác đều lấy bọn họ làm chủ mà thôi.
Nguyên nhân lớn nhất của việc này cũng là vì bọn họ có một Cổ Vương như Côn Bố, nhưng hiện tại bọn họ vậy mà lại xóa tên của Cổ Vương nhà mình rồi?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo