Tôi khẽ giật mình, sau khi suy nghĩ lại thì đúng là như vậy, trong lòng lập tức thầm mắng một câu “tên cáo già”! Đồng thời cảm thấy xấu hổ vì sự phấn khích vừa rồi của mình, xem ra tôi và Trường Không đều đã đánh giá thấp kẻ thù ...
"Vậy phải làm sao bây giờ?” Tôi cảm thấy có chút bực bội, vì để chân thật hơn, tôi đã nhờ đội trưởng Hình không nói cho lão Yên biết về tình hình của mình, chỉ vì sợ ông ấy ở bên ngoài sẽ làm ra chuyện gì đó.
Đội trưởng Hình đột nhiên nghiêng người qua, sau đó dùng tay vỗ nhẹ vào vai tôi: “Nếu không phải do cậu thì tôi tự nhiên có cách, nhưng phải ủy khuất cậu một chút rồi.”
“Ông muốn làm gì?” Ngay khi tôi nhìn vào ánh mắt của ông ta thì trong lòng chợt cảm thấy ớn lạnh, nhưng một giây sau khi tôi vừa dứt lời thì đã thấy ông ta đưa tay ra và đánh mạnh vào tôi, khi cơn đau dữ dội ập đến thì tôi đã mất đi ý thức....
Lúc tôi tỉnh dậy lần nữa thì phát hiện đôi mắt của mình đã không còn nhìn thấy gì, khiến trong lòng dâng lên cảm giác hoảng sợ, nhưng khi cảm giác được con mắt của mình đã bị vải che kín thì lúc này tôi mới thấy nhẹ nhõm, bởi vì trong nháy mắt vừa rồi đó, tôi thật sự rất sợ đôi mắt của mình đã xảy ra vấn đề.
"Ồ, tỉnh rồi." Một thanh âm xa lạ truyền đến, tôi cau mày, nhưng khi nghĩ đến những lời đội trưởng Hình nói trước khi hôn mê thì tôi không còn cảm thấy quá mức lo lắng, tuy nhiên trước khi tôi tỉnh táo lại thì một trận đau đớn đã ập đến.
Bọn họ vậy mà lại dám dùng quyền đấm cước đá với tôi!
Mặc dù không nhìn thấy, nhưng cảm giác trên người đã nói cho tôi biết là ở chỗ này có ít nhất ba bốn người, mỗi người trong số bọn họ đều đang dùng hết khí lực mà thi triển quyền cước lên người tôi, mà cái này còn không hề có chút dấu vết nào của việc đóng kịch.
Đầu óc tôi xoay chuyển nhanh chóng, các loại ý nghĩ lướt qua ở trong đầu, cuối cùng tôi mới phát hiện ra mình đã mắc phải một sai lầm chết người, đó chính là đã quá tin tưởng vào đội trưởng Hình!
Ông ta vốn không nên tín nhiệm tôi như thế, bởi vì dù sao tôi cũng là nghi phạm lớn nhất, nhưng chỉ với hai ba câu nói của tôi, mà ông ta đã đồng ý diễn kịch với tôi, cho nên hết thảy đều không bình thường.
Có trách thì trách tôi lúc đó đã bị thân phận của ông ta lừa gạt, khiến tôi nghĩ ông ta thân là cảnh sát thì sẽ công chính liêm minh.
“Quả nhiên là một khối xương cứng, nếu không thì tại sao bị đánh lâu như vậy mà vẫn không kêu một tiếng?” Giọng nói đó lại vang lên, mà sự ác ý trong giọng nói của đối phương cũng khiến tôi cảm thấy sợ hãi.
Không đâu, trong lòng tôi kiên định nghĩ, cho dù có nói thế nào thì đội trưởng Hình cũng sẽ không thông đồng làm bậy với bọn Trường Không, nếu không ông ta cũng không cần phải phối hợp diễn kịch với tôi như vậy!
Hoặc là đội trưởng Hình đã dàn dựng tình huống này, hoặc đã xảy ra chuyện ngoài dự đoán mà ngay cả ông ta cũng không dự liệu được, đúng vậy, nhất định là như vậy.
Tôi bảo vệ đầu của mình, đồng thời suy nghĩ kỹ mọi loại tình huống, nhưng cuối cùng vẫn quyết định tin tưởng đội trưởng Hình.
“Cậu ta không bị câm đấy chứ?” Đột nhiên có người nắm lấy cằm của tôi, khiến cho việc ẩu đả cũng vì động tác này của đối phương mà dừng lại.
"Dù sao đối phương cũng chỉ nói là dạy cho cậu ta một bài học, cho dù cậu ta có câm điếc hay không."
Một người khác cười gian nói: "Cũng không biết cậu ta đắc tội với ai, chậc chậc, tuổi còn trẻ như vậy, thật đúng là đáng tiếc..."
Tôi cười lạnh một tiếng, nếu không phải sợ làm phá hỏng sự sắp xếp của đội trưởng Hình, chỉ có vài người như vậy mà cũng muốn trừng trị tôi sao? Thật đúng là không biết trời cao đất rộng.
Ba!
Một bàn tay tát vào mặt tôi, cơn đau rát khiến lửa giận của tôi dâng trào, con mẹ nó, ông đây đã lớn như vậy, ngoại trừ bị cha ruột tát một cái ra thì chưa từng có ai dám làm như vậy với tôi!
"Nhóc con, cậu cười cái gì mà cười, hiện tại cậu đã là tù nhân, cho dù chúng tôi có chơi chết cậu thì cũng sẽ không có ai biết." Người lần thứ nhất lên tiếng nói.
Tôi không nói gì, nhưng trong đầu lại đang cân nhắc xem nếu như lúc này tôi động thủ với bọn họ thì đến cùng sẽ gây ra hậu quả gì.
Còn nữa, nếu như đây thực sự là kế hoạch của đội trưởng Hình thì việc ông ta tìm người đến đánh tôi một trận như vậythì có ý nghĩa gì, hoặc là nói mục đích của việc ông ta để người ta nghĩ tôi là tù nhân là gì?
"Ha, nhóc con cậu hiện tại bị câm rồi sao? Cười đi, sao không cười nữa đi?” Người này vỗ nhẹ vào mặt tôi, bộ dạng này rất có tính xúc phạm.
Tôi đẩy tay của đối phương ra: “Hừ, bọn chuột nhắt!”
“Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, lên cho tao, tháo hết răng của tên nhóc này cho ông.” Người này rõ ràng là thẹn quá hoá giận.
Tôi vội dùng tay chống đỡ rồi lùi lại hai bước, sau đó xoay người đứng dậy, nhưng khi vừa định dùng tay cởi khăn che mắt ra thì lại phát hiện còng tay ở trên tay tôi vẫn chưa được cởi ra, hẳn là vừa rồi do quá chú tâm đến việc lui lại nên tôi không chú ý tới cái này.
Chỉ trong khoảnh khắc như thế, bọn họ đã xông tới chỗ tôi, mà tôi cũng dứt khoát không quan tâm liệu đôi mắt có thể nhìn thấy hay không, chỉ tập trung mọi giác quan vào tai để lắng nghe chuyển động của họ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo