Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ cười nói: “Tính của con người, sinh ra là có sự hiếu lợi, thuận theo tính đó thì thành ra tranh đoạt lẫn nhau mà sự từ nhượng không có; sinh ra là đố kỵ, thuận theo tính đó thì thành ra tàn tặc, mà lòng trung tín không có; sinh ra có lòng ham muốn của tai mắt, có lòng thích về thanh sắc, thuận theo tính đó thì thành ra dâm loạn mà lễ nghĩa văn lý không có. Như thế thì theo cái tính của người ta, thuận cái tính của người ta, tất sinh ra tranh đoạt, phạm vào cái phận, làm loạn cái lý mà mắc lỗi tàn bạo”

Khi Cửu Châu mô phỏng thì phu tử chắc hẳn đã nhìn thấy, trước khi bộ lạc hình thành, con người cùng dã thú không khác gì nhau, làm hết thảy đều là vì sinh tồn.Vì sinh tồn mà tranh đoạt, vì độc chiếm mà đánh giết, vì sinh sôi nảy nở mà giao phối, tầm mắt lúc ấy đều vì tự thân sinh tồn cùng kéo dài chủng tộc, phàm là người lợi mình đều là tính ác.Nhưng sau khi bộ lạc hình thành, già trẻ trong tộc giúp đỡ lẫn nhau, mạnh mẽ giúp đỡ người yếu đuối, phàm là người làm lợi cho người khác đều là tính thiện.Chỉ bất quá, ác là bản năng, thiện là giáo hóa. Thầy giáo của ta có câu: Tính của con người là ác, còn thiện là do con người làm ra. Rốt cuộc thì ác là vì để cho mình sống sót tốt hơn, thiện là vì để cho tộc quần kéo dài hơn.Hiện nay Bách gia học thuyết, nho trọng tính thiện, thi dĩ giáo hóa, nhưng nếu chỉ ký thác vào tính thiện, thì sâu mọt tất sinh.

Dương Mặc có con đường đặc thù nhưng cũng quy về một mối

Mặc muốn kiêm ái thiên hạ, tiệt dụng nhạc tiết an táng, tính chí thiện lại muốn hoàn toàn diệt sạch dục vọng của con người. Dương thì lại không muốn mất một cọng lông cho thiên hạ cũng không muốn thiên hạ phụng dưỡng mình đều là muốn vứt bỏ cả thiện ác. Kết quả là thôi diễn như vừa rồi”

Sau khi hắn nói xong, tất cả mọi người ở đây lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi.

Một lát sau Mạnh Ngu mới phục hồi tinh thần lại: “Rất tốt, tuy rằng trong đó không ít ngôn ngữ đều cần thương thảo, nhưng tôn sư vi ngôn đại nghĩa, nghe được là may mắn của ta, vậy ngươi nói xem, làm thế nào để trị thế!”

Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi: “Đã là trị quốc, thì không thể câu nệ lời nói của một nhà. Sự ở tứ phương, phải ở trung ương; quân chủ chấp yếu, tứ phương chú ý đến hiệu quả.

Lấy Nho làm hồn, giáo hóa vạn dân, thế nhân đều biết trí, trung hiếu nhân nghĩa lễ tri tín

Lấy Pháp trị quốc, hình phạt cũng không bỏ qua đại thần, thưởng thiện không tránh thất phu, trị tính ác lại biết tính ác.

Lấy Mặc làm cốt, yêu hiền quý tài, tể tướng rèn luyện từ trong Châu Bộ, mãnh tướng rèn luyện từ trong sỹ tốt mà ra

Lấy Đạo tu tâm, lấy binh an thiên hạ

Những lời nói này khiến mọi người bừng bừng tỉnh ngộ

Bách gia học tử, đều thật lâu không nói lời nào

Mà Thông tâm cổ ngọc trước ngực ba phu tử Nho Mặc Pháp, sáng lên quang hoa rực rỡ làm cho người ta không dám nhìn thẳng.

Ba đạo Bách gia khí vận, tới tay rồi!

“Hay!”

“Hay!”

“Hay!”

Triệu Kỵ vỗ tay, cười ha ha đứng dậy: “Hay cho một cái lấy nho làm hồn, lấy pháp trị quốc, lấy Mặc làm cốt, lấy đạo tu tâm, lấy binh an thiên hạ. Có thiên hạ học tử ở đây, lo gì thiên hạ bất trị?

Nghe vậy, mọi người đều cảm thấy xúc động dâng trào.

Kiến thức của Vô Kỵ khiến bọn họ xấu hổ.

Vốn bọn họ chờ mong Học cung Đại Lê, chỉ là chờ mong có thể thi triển hoài bão tự thân, đem nhà mình học thuyết dương danh thiên hạ.

Nhưng hôm nay nghe con rể vua nói, lại phát hiện suy nghĩ của mình vẫn hạn hẹp.

Học cung Đại Lê này, nếu là thật có thể kiến thành thì tốt rồi.

Mạnh Ngu hít sâu một hơi, hướng Doanh Vô Kỵ làm ra một cái thủ thế mời: “Vô Kỵ, mau mời thôi diễn đi!

Kỳ thật lúc mới dùng đến ngọc xà, trong lòng ông ta tương đối vui sướng.

Bởi vì tiền xây Học cung Đại Lê, thậm chí tiền của Tân Lê ở phương Bắc đều có đáp án.

Nhưng ông ta vẫn khó tránh khỏi vì chuyện biến pháp lo lắng trùng trùng, dù sao nội bộ Lê quốc quá loạn, Triệu thị phát triển về phía bắc khó khăn lớn đến mức làm người ta giận sôi.

Ồng ta hiện tại chỉ muốn lập tức nhìn thấy kết quả suy diễn của Doanh Vô Kỵ.

“Ta đây liền cung kính không bằng tuân mệnh!”

Doanh Vô Kỵ hít sâu một hơi, dưới cái nhìn chăm chú của hơn vạn ánh mắt, từng bước từng bước leo lên đài cao.

Triệu Kỵ giọng hào sảng nói: “Chư vị, biến pháp lần này là bí mật của Lê vương thất ta, quá trình biến pháp là thứ không thể giao cho chư vị đến xem, mà nhìn Đại Lê ta ngày sau như thế nào!”

Dứt lời, vung tay lên, liền có một đoàn mây mù bao phủ lãnh thổ Lê quốc trong Cửu Châu đồ.

Mọi người trong lòng không khỏi tiếc nuối, nhưng vẫn là không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào cương vực Lê quốc.

Tuy rằng bọn họ không nhìn thấy chi tiết, nhưng cũng có thể căn cứ vào quang mang mạnh yếu phân biệt được thực lực Lê quốc cường hay yếu

“Bắt đầu đi!”

Triệu Kỵ trầm giọng nói.

“Ừm!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, nói thật trước khi Cửu châu mô phỏng đồ mở ra, trong lòng hắn đối với lần này thôi diễn này cũng không có nắm chắc gì.

Tuy Cửu châu mô phỏng đồ đã làm mờ hiện diện của các nhân vật chủ chốt, không có ngoại lệ nào, khi tái hiện lại cảnh tượng mà đời vua đã thực hiện cho đến ngày nay, cũng như những suy diễn của mọi người trước đó.

Kết hợp với huyết mạch luận lúc trước.

Để cho hắn chiếm được một kết luận tốt: cái Cửu châu mô phỏng đồ này con mẹ nó, chính là chú ý đến cái nhìn duy vật lịch sử!

Doanh Vô Kỵ cũng không xác định ở thế giới mỗi người đều có thể tu luyện này, quần chúng nhân dân cùng anh hùng kinh thế cái nào ảnh hưởng đến thế giới lớn hơn, nhưng chỉ cần Cửu châu mô phỏng đồ tuân theo chính là cái nhìn duy vật lịch sử, vậy hết thảy dễ nói.

Thế là, lần suy diễn đầu tiên bắt đầu.

Sau đó… Đại Lê tan rã

“Cái shit gì thế này!”

0.48136 sec| 2420.344 kb