Người dịch: PrimeK Tohabong

Địch Vân lại lắc đầu cười khổ: “Nói tuy không sai, chỉ bất quá Công Tôn huynh đệ, Cảnh mà bách tính Càn quốc khốn khổ hôm nay rốt cục là bởi vì thổ địa cằn cỗi hay là kết quả của chính sách Nông chiến khiến nước mạnh dân yếu ? Ngu huynh bất tài, thời niên thiếu từng du lịch chư quốc, sản lượng lương thực bình quân đầu người Càn quốc gấp mấy lần các nước khác, nhưng vẫn bị nộp sạch mà gần như không dự trữ lại được cho riêng mình

Chính sách bóc lột người dân, thực sự không phải là quang cảnh thịnh thế

Mặc gia chủ trương tương lợi, cho dù là bằng hữu chi giao, hay là quan dân chi giao, đều phải lấy việc cùng có lợi làm chuẩn tắc.

Nho gia càng chú trọng nhân chính, Mạnh Tử có câu: Người 70 tuổi có cơm ăn áo mặc, dân đen không đói không lạnh, có thể làm được như vậy nhưng không thể xưng vương thì từ xưa đến nay chưa từng có. Chính sách của Càn quốc khiến dân đen mệt mỏi, để nuôi dưỡng một đất nước sài lang chi quốc cho dù Càn quốc có tồn tại vạn năm thì bách tính vẫn lầm than”

Cái này….

Công Tôn Lệ lâm vào trầm tư, Địch Vân là Mặc giả, nhưng không phải là học tử Mặc giả không biết tý gì.

Lời nói này, đích thật là một trong những hạch tâm của Thương Quân Thuật (sách lược phát triển trọn vẹn như ruộng bỏ hoang, trọng nông, thưởng quân công, thành lập chế độ huyện thị thống nhất)

Chỉ cần điểm ấy đứng vững, chính mình liền rất khó phản bác.

Hắn suy tư thật lâu, trầm giọng nói: “Đợi một thời gian, Đại Càn có thể xưng vương thiên hạ, tất khắc dân không còn phải mệt mỏi nữa.”

Doanh Vộ Kỵ cũng cười cười lên tiếng: “Công Tôn huynh, Đại Càn ngày nay có Binh gia hành chiến, có nông gia dưỡng chiến, cũng có pháp gia đốc chiến dân mệt mỏi thế thì có còn không gian sinh tồn cho các học phái không?”

Nho giả không vào Đại Càn không chỉ là nói xuông là được, Mặc giả càng là bởi vì nguyên nhân công hội, ở Đại Càn bị chèn ép. Đạo gia mặc dù ẩn tại thế ngoại, nhưng vẫn luôn ở các quốc gia có hành động tung tích, duy chỉ có Đại Càn tung tích rất ít. Đại Càn như chiến xa, một khi khởi động, sẽ khó dừng lại. Ta không phủ nhận, Đại Càn có khả năng xưng vương thiên hạ. Nhưng sau xưng Vương thiên hạ thì sao, binh nông pháp ba nhà cường thịnh đến cực điểm, lại có ai nguyện ý buông tha quyền lợi, nhường độ cho nhà khác?”

“Cái này…”

Vẻ mặt Công Tôn Lệ có chút phức tạp, hắn xoay người nhìn thoáng qua phu tử trên địa vị cao, ngọc cổ Thông Tâm trước ngực bọn họ, vừa rồi đều sáng lên không ít, xem ra đối với tranh luận của ba người có chút để ý. Nhưng chỉ là khi Địch Vân và Vô Kỵ nói thì mới sáng hơn một chút. Chính sách của Càn khiến dân mệt mỏi, điều này bản thân đã là chuyện không cần phải tranh cãi, muốn chứng minh thuyết pháp của mình phải xoay quanh vấn đề này.

Hắn hít sâu một hơi, hướng Triệu Kỵ chắp tay nói: “Lê Vương bệ hạ, xin cho phép hậu sinh thôi diễn thiên hạ!”

“Được!”

Triệu Kỵ nhàn nhạt cười: “Một quyển Cửu Châu mô phỏng đồ, có thể thôi diễn trên trăm lần, tổng cộng có 40 học tử tinh anh, mỗi người đều có ba cơ hội, có thể thương lượng chuyển nhượng, các ngươi tự mình thương lượng!”

“Vâng!”

Công Tôn Lệ chắp tay, lần này Càn quốc tổng cộng phái ra ba người, kết hợp lại cũng tương đương với có chín lần cơ hội, hẳn là đủ rồi.

Hắn hít sâu vài lần, miễn cưỡng đem tâm tình bình định lại, chậm rãi đi về phía đài cao.

Nơi đó là trung tâm của mô phỏng đồ, chỉ cần đứng ở trên đài cao, liền có thể tùy ý nguyện tiến hành thôi diễn Cửu châu thế giới.

Đúng lúc Công Tôn Lệ chuẩn bị bắt đầu.

Doanh Vô Kỵ cười lên tiếng: “Công Tôn huynh, trước khi ngươi thôi diễn, không ngại để cho ta suy đoán một chút kết cục thôi diễn.

“Công tử, mời nói!”

Công Tôn Lệ chắp tay, lần này là Bách gia tranh luận, Doanh Vô Kỵ lại là công tử nhà mình, tự nhiên phải cho một ít mặt mũi.

Doanh Vô Kỵ cười nói: “Nếu là thôi diễn, tất nhiên dựa vào tiền đề các nước đều chưa biến pháp, hơn nữa tôn trọng Chu vương thất. Thôi diễn như thế, ta tin tưởng Đại Càn chỉ cần đột phá phong tỏa tài nguyên, 8,9 phần 10 sẽ trở thành đệ nhất cường quốc, thậm chí… Bất quá, Đại Càn thịnh cực tất suy, một khi không có kẻ thù bên ngoài, nội bộ nhất định xuất hiện vấn đề lớn. Không giải quyết được vấn đề này, Đại Càn trong vòng trăm năm tất vong.Nhưng muốn giải quyết vấn đề này, quá trình có thể hung hiểm hơn Thương Quân biến pháp gấp 10 lần. Lần này thôi diễn, chính là thời cơ tốt lập uy cho Càn Luật Càn Chính. Nhưng cũng là khảo nghiệm cực lớn đối với năng lực cá nhân của Công Tôn huynh, càng là cơ hội tìm kiếm con đường phía trước, mong thận trọng một chút!”

Nghe nói như thế, mấy vị phu tử đồng loạt nhìn về phía Doanh Vô Kỵ.

Tiểu tử này, nói chuyện từng câu tràn ngập tự tin.

Chẳng lẽ đây chính là vị thày giáo thần bí kia cho hắn tự tin sao?

Những học tử khác đều đang tranh luận chính kiến.

Hắn đã làm tiên tri rồi sao?

0.46130 sec| 2406.492 kb