Người dịch: PrimeK Tohabong

Mà lúc này, biến pháp chín thành có sáu lần thành công khiến cho Triệu Kỵ tâm tình đại sướng, nhìn về phía chư vị phu tử ánh mắt bộc phát nóng rực: “Sau hôm nay, cô tất lập Học cung Đại Lê, không biết chư vị phu tử có ý kiến gì?”

Ý kiến thế nào?

Chắc chắn là đồng ý rồi!

Chín lần biến pháp thành sáu lần, còn có hai lần kéo dài ngàn năm.

Cái này còn không khẩn trương đồng ý!

Mạnh Ngu nhìn thoáng qua những người khác, chua xót đến nước mắt đều sắp chảy ra, ông ta là người Tắc Hạ, hơn nữa đã đáp ứng Điền Hầu vĩnh viễn không rời đi, mặc dù tận mắt chứng kiến Học cung Đại Lê kiến thành, có thể làm cũng chỉ là đẩy mấy vị bằng hữu đến dạy dỗ.

Lão phu cảm thấy rất đáng tiếc!

Về phần ý kiến, không có ý kiến!

Nhưng đúng lúc này.

Ghế học tử tinh anh lại vang lên một âm thanh.

“Ta có ý kiến!”

Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên đứng dậy.

Tầng ba tầng 12 sớm muộn gì cũng phải đột phá.

Hôm nay!

Phải uống hết ly!

Huống chi, Học cung Đại Lê không chỉ là phu tử học tử hôm nay ở đây mong muốn

Nó phải trở thành, là trung tâm chính trị văn hóa của toàn bộ Trung Nguyên.

...............

“Ta có ý kiến!”

Mọi người ở đây, ánh mắt đều ném vào trên người Doanh Vô Kỵ.

Tại Bách gia thịnh hội này, tuy rằng tính đến trước mắt người ra sân không nhiều lắm, nhưng mỗi người đều là ác nhân của các học phái.

Công Tôn Lệ dựa lưng vào Càn Quốc đã biến pháp thành công, thế Càn Pháp gia, khiến cho tất cả mọi người trong lòng run sợ.

Địch Vân của Mặc gia cũng là học giả có học vấn cực kỳ tinh thâm

Thậm chí đến cuối cùng, yêu nhân Ngộ Thần Cảnh của Vi Nga phái đều xuất hiện.

Nhưng những người này, đều bị Doanh Vô Kỵ đoạt danh tiếng.

Ai cũng không có nhìn thấy, Doanh Vô Kỵ thôi diễn bên trong như thế nào, Lê quốc biến pháp rốt cục thành công như thế nào.

Nhưng bọn họ biết, bất luận quá trình như thế nào, Học cung Đại Lê cơ bản đã đứng vững, ít nhất mấy vị phu tử trình diện hôm nay, đại khái sẽ dẫn môn nhân nhập cung, chỉ cần có thể ổn định phát triển, qua mấy chục năm nữa, nhất định có thể hình thành hào quang hấp dẫn toàn bộ nhân tài Trung Nguyên.

Nếu làm tốt, rất có thể vượt qua Học cung Tắc Hạ năm đó.

Tại sao tất cả đều như vậy tại sao Doanh Vộ Kỵ còn có ý kiến.

Triệu Kỵ cũng có chút kinh ngạc nhìn con rể của mình, mục đích của cô đã đạt được, tiểu tử ngươi chẳng lẽ còn có thao tác?

Hôm nay cục diện Bách gia thịnh hội, đã hoàn toàn đạt tới mong muốn của ông ta.

Lần này ba vị chủ giảng.

Nhạc Ly là đồ đệ đại năng của người chủ trì Yến quốc biến pháp ngày xưa, hôm nay dã tâm bừng bừng, muốn hướng nước khác chủ trì biến pháp.

Ô Vấn chấp chưởng Lê Quốc phân hội, cũng là phân hội lớn nhất của Công hội Mặc giả, trong công hội ngoại trừ Cự Tử, ít có người có thể vượt qua địa vị của ông ta.

Mạnh Ngu là truyền nhân trực hệ của Mạnh gia, địa vị học phái Nho gia hết sức quan trọng, tuy rằng không thể rời khỏi Học cung Tắc Hạ, nhưng cũng có thể đề cử phu tử có địa vị tương đương tới.

Hơn nữa Triệu Ninh cố ý mời tới mấy vị phu tử, hôm nay trong Bách gia nói chuyện phu tử, đã tới gần một phần ba.

Chỉ cần bọn họ thực hiện ước hẹn, Triệu Kỵ cũng đã rất thỏa mãn.

Lại không nghĩ tới, cha vợ thỏa mãn, làm con rể lại không thỏa mãn.

Triệu Kỵ nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: “Vô Kỵ, ngươi còn có ý kiến gì?

Doanh Vô Kỵ đứng dậy, cung kính hành lễ với Triệu Kỵ và chư vị phu tử: “Đêm qua đi vào giấc ngủ, sư phụ ta báo mộng, nói Học cung Đại Lê là hành động vĩ đại bất thế, công của đương đại lợi cho thiên thu, không chỉ giới hạn trong Lê quốc, muốn cho anh hùng thiên hạ tận nhập.

Cho nên sư phụ ta đã tâm huyết đem hết tinh hoa tặng cho Học cung, cũng coi như một ít tâm ý của sư phụ đối với Đại Lê, đối với học tử đương thời, đối với Lê dân vạn thế.

Nghe thấy thế.

Ánh mắt Triệu Kỵ lập tức sáng lên, các vị phu tử cũng nhịn không được liếc mắt nhìn nhau.

Bọn họ vốn đã có chút tin tưởng sự tồn tại của vị sư phụ Doanh Vô Kỵ này.

Hiện tại, càng thêm tin tưởng.

Dám ở thời điểm mấu chốt này đem văn chương lấy ra, đây là tự tin cỡ nào.

Bọn họ đều rất tò mò, sư phụ Doanh Vô Kỵ, làm ra rốt cục là văn chương gì.

Triệu Kỵ cười ha ha: ” Tâm ý của Tôn sư, cô cùng chư vị phu tử sao có đạo lý cự tuyệt? Ngươi lại đi lên nói chuyện!

“Vâng!”

Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, trực tiếp ở dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bước lên lễ đài cao nhất.

Triệu Kỵ đánh giá con rể của mình từ trên xuống dưới một chút, tuy rằng đối với bộ dáng rắm thúi của hắn đã sớm thành thói quen, hôm nay lần nữa đánh giá, nhưng vẫn là vô cùng hài lòng.

Hắn cười cười, vung tay lên: “Người đâu, ban thưởng bia!”

Vừa dứt lời, liền có hai thái giám tóc trắng xoá, đem ngọc bia một mặt nạm vàng nâng lên.

Triệu Kỵ cao giọng cười to: “Vốn cô muốn vì Học cung đề chữ, nhưng cẩn thận suy nghĩ, không khỏi có chút thất thố văn chương. Nếu tôn sư có tâm, ngươi làm đồ nhi, liền thay sư đề chữ đi!

Dứt lời, liền “leng keng” một tiếng rút bội kiếm bên hông ra.

Đây là lễ nghi chi kiếm của thịnh hội hôm nay, càng là kiếm vương giả của Lê Vương.

Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Đa tạ phụ vương!”

Doanh Vô Kỵ tiếp nhận bội kiếm, chỉ cảm thấy thân kiếm hùng hồn ôn hậu.Hắn xoay người nhìn về phía tấm bia đá, hít sâu một hơi, liền lăng không kéo lên kiếm hoa.

Kiếm khí tùy ý, mảnh ngọc bay tán loạn.

Chỉ dựa vào kiếm khí, không ngờ cách không đục ra tiểu triện duyên dáng.

0.56204 sec| 2417.258 kb