Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Kỵ ngẩng đầu: “Vốn ta không có hứng thú chỉ điểm cho ngươi, bất quá ngươi cũng giống như giun đũa, muốn chui vào bụng ai thì chui vào bụng người đó, thật sự là làm người ta ghê tởm không chịu nổi, nếu không chúng ta đánh cược một chút được không?”

“Đánh cược cái gì?”

Khánh Thư liếc xéo Doanh Vô Kỵ.

Doanh Vô Kỵ nhướng mày: “Đánh cược ta có thể đoán đúng hay không! Nếu ngươi thắng, ta đem ba lần thôi diễn cơ hội của ta đều tặng cho ngươi. Nếu ta thắng, ngươi nói ra tất cả điều kiện đoạt xá của ngươi, hơn nữa hô to ba tiếng ta là giun đũa.

“Ngươi…..”.”

Khánh Thư mặt lộ vẻ nghiêm nghị, ả ta tung hoành thiên hạ nhiều năm, Hồng trần giai nga là môn thần thông làm cho vô số người nghe tin đã sợ mất mật, vẫn là lần đầu tiên có người dùng từ “giun đũa” để hình dung chính mình.

Con tin Càn quốc này miệng là thật sự thối, thật muốn vả vỡ mồm hắn.

Nhưng ngẫm lại, mỗi một lần thôi diễn đều là cơ duyên hiếm có.

Tuy rằng viết ra điều kiện đoạt xá, sẽ làm cho thần thông của mình về sau phát huy sẽ bị không ít hạn chế.Nhưng trước cơ duyên này, thật sự không đáng nhắc tới.Về phần hô to ba tiếng ta là giun đũa, đối với ả ta mà nói đích thật là vô cùng nhục nhã.Nhưng so sánh với việc phát dương quang đại cho Vi Nga phái, danh tiếng có đáng là gì?

“Được, ta cược!”

Khánh Thư hít sâu một hơi: “Vậy ngươi đoán xem, ta thôi diễn sẽ là kết quả như thế nào?”

Doanh Vô Kỵ thở dài một tiếng: “Nếu cho rằng Vi Nga phái là quốc giáo, người người đều trọng Vi Nga phái, trong khoảng thời gian ngắn xung đột trong nước hẳn là sẽ giảm xuống không ít, nhưng thời gian chỉ cần hơi dài một chút, thế tăng trưởng quốc lực tất nhiên đình trệ.”

Bỏ qua vấn đề quốc lực suy thoái này không nói, nội bộ Vi Nga phái tất nhiên cũng phát sinh phân liệt, cuối cùng dẫn đến sụp đổ, về phần nguyên nhân sụp đổ, hẳn là giống hệt Công hội Mặc giả trong suy diễn của Địch Vân lão ca”.

“Cái gì?”

Khánh Thư nhất thời trừng to hai mắt.

Ô Vấn cũng trừng Doanh Vô Kỵ một cái: “Nói nhảm, không nói ả ta là yêu nhân của Vi Nga phía, cho dù ả ta là Dương Chu học phái chính thống, Mặc Dương, hai nhà bài xích lẫn nhau, tại sao nguyên nhân sụp đổ lại giống nhau, vậy rốt cuộc là cái gì?”

Học thuyết khác còn có thể thấy cùng xuất hiện, hai nhà Dương Mặc quả thực chính là hai cực đoan, tư tưởng của Dương Chu được sinh ra là có một phần rất lớn vì phản đối Mặc gia.

Hiện tại có người nói nguyên nhân thất bại đều giống nhau như đúc, ông ta sao có thể không tức giận?

Doanh Vô Kỵ cười buông tay: “Phu tử chớ giận! Tiểu tử chỉ là đoán, nếu xác định ta đoán sai, phu tử mắng ta cũng không muộn!”

Ô Vấn trừng Doanh Vô Kỵ một cái: “Thế thì ngươi nói xem nguyên nhân thất bại là cái gì?”

Doanh Vô Kỵ nheo mắt: “Bởi vì tư tâm, bởi vì tu dưỡng cá nhân. Mặc gia đối với Mặc giả yêu cầu, muốn kiêm ái phi nhạc tiết dụng, thật sự cực kỳ cao thượng, nhưng đối với tâm trí của con người yêu cầu cũng cực cao.”

Dương Chu nói, nhổ một sợi lông mà làm lợi cho thiên hạ cũng không làm, mà để thiên hạ phụng dưỡng một mình mình thì ông ta cũng không làm cũng là triết học đối nhân xử thế cực kỳ cao thâm.Nhưng kỳ thật, yêu cầu này đối với tâm tính con người, tuyệt không thấp hơn Mặc gia.

Học tử hai nhà, đều là người ý chí cực kỳ kiên định, bất luận nhà nào đều có lợi vô hại đối với thế giới này, nhưng nếu muốn một trong hai nhà này trở thành vương học, trở thành tiêu chuẩn thực hành của cả thiên hạ thì cũng quá làm khó cho đại chúng. Nếu chủ trì vương học này, là thánh nhân chân chính, hậu quả nói không chừng còn tốt hơn một chút.

Nhưng những Yêu nhân Vi Nga phái như thế này bất quá là mượn Dương Thánh học thuyết làm chuyện cẩu thả giòi bọ mà thôi, kết quả thôi diễn… Không đề cập tới cũng được!

“Nói nhảm!”

Khánh Thư rốt cục nhịn không được: “Người trong Vi Nga phái, ai cũng tôn trọng tiêu chuẩn giáo phái, làm sao có thể…”

Doanh Vô Kỵ trực tiếp ngắt lời: “Ngươi tin không?

Khánh Thư: “Ta…..”.

Doanh Vô Kỵ lại ngắt lời: “Nhìn ngươi cuồng nhiệt như vậy, loại sâu kiến như ngươi có thể tin nhưng những giáo chúng khác thì chưa chắc!”

Khánh Thư chỉ cảm thấy ngực buồn bực vô cùng: “Ta xem ngươi cũng là Công tử Càn quốc, chẳng lẽ không ai dạy ngươi ngắt lời người khác là…”

Doanh Vô Kỵ: “Đúng, ta không có tố chất!”

Khánh Thư: “????

“Phù…”

“Phù…”

“Phù…”

Doanh Vô Kỵ nhìn bộ dáng thở hổn hển của ả ta, trong lòng nhất thời vô cùng vui sướng.

Ngày hôm qua khi thời điểm một mình đối mặt với ả ta, nào có dám mắng ả một câu, chỉ sợ ả ta dùng thủ đoạn cực đoan liều mạng với mình.

Hôm nay có cha vợ trước mặt là chỗ dựa, có thể mắng mỏ ả ta cho sướng miệng.

Tuyệt vời!

Hắn cười nheo mắt nói: “Thôi nói mãi chả tác dụng, nếu ngươi không tin, trực tiếp thôi diễn là được, nếu ta đoán không đúng, ngươi còn có thể thêm ba lần cơ hội, cớ sao mà không làm chứ?”

Hừ!

Khánh Thư hừ lạnh một tiếng, trực tiếp bắt đầu thôi diễn, hoàn cảnh chung quanh nhất thời một trận vặn vẹo biến hóa.

Mọi người nhất tề hô hấp bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn mỗi một tấc biến hóa phương thế giới này.

Dù sao đây cũng là suy diễn của Vi Nga phái.

Bọn họ vẫn là hy vọng Doanh Vô Kỵ có thể đoán đúng như vậy.

Thế giới của Cửu Châu theo ý niệm của Khánh Thư đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Lần đầu tiên thôi diễn, ả ta lựa chọn Lê Quốc.

0.48475 sec| 2418.656 kb