Người dịch: PrimeK Tohabong
Ông ta nhìn về phía Doanh Vô Kỵ, cười hỏi: “Phò mã gia, ngươi cảm thấy thế nào?”
Doanh Vô Kỵ đứng dậy, khách khí chắp tay: “Phu tử có mệnh, tiểu tử nào có đạo lý từ chối? Tiểu tử trời sinh tản mạn, mới vừa thả không ít lời cuồng ngôn cùng chậm trễ, kính xin chư vị phu tử thứ lỗi!”
Nghe nói như thế, khuôn mặt khó coi của các vị phu tử đều hòa hoãn không ít.
Tuy nói bọn họ đều cảm giác Doanh Vô Kỵ người này thật là thú vị, nhưng là thật có chút không biết giữ mồm giữ miệng, vừa cuồng lại miệng thối, không hề có tố chất đáng nói.
Nhìn dáng vẻ khiêm tốn hữu lễ hiện tại, chợt cảm thấy thuận mắt không ít.
Mạnh Ngu vuốt râu cười nói: “Bách gia thịnh hội, muốn biết biết chính xác và triệt để liền không thể thiếu được môi thương lưỡi kiếm! huống hồ cái nhìn của ngươi có chút sắc bén, lúc nào cũng có thể một phát trúng ngay, như thế chính là may mắn của thịnh hội, chúng ta vui mừng mới phải đếu để ở trong lòng, chẳng phải là để cho thiên hạ học tử cười nhạo?”
“Phu tử đại nghĩa! Tiểu tử bội phục! Bất quá theo như lời vừa rồi, đều là lời nói của ân sư Nha Tuệ của ta mà thôi, tiểu tử không dám kể công”.
Doanh Vô Kỵ cười nheo mắt chắp tay, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói hôm nay hắn lựa chọn người đắc tội nhưng cũng để đạt được địa vị học thuật và điểm thuộc tính thật sự làm cho người ta cáu giận thật sự, hắn cũng cảm thấy không yên.
Cũng may những phu tử này đều là cao nhân chân chính, sẽ không so đo những thứ này với mình.
Nhanh chóng đổ tội cho “Ân sư”, hoàn thành đợt chuyển dời thù hận.
“Ân sư của ngươi?”
Mạnh Ngu nhất thời hứng thú, các phu tử khác cũng không nhịn được nhìn về phía Doanh Vô Kỵ.
Bọn họ lần trước ở thiên điện Điện Trọng Lê nghe được về thày giáo của Doanh Vô Kỵ, lúc ấy nghe Doanh Vô Kỵ nói sư phụ hắn chính là thánh nhân Nho Mặc đạo pháp tứ tu, bọn họ quả thực bị chọc giận không nhẹ.
Nhưng hiện tại hồi tưởng lại biểu hiện của Doanh Vô Kỵ, rồi lại cảm thấy cách nói này cũng không phải là tin đồn vô căn cứ.
Mạnh Ngu nhịn không được hỏi: “Cho nên những bình luận mới vừa rồi của ngươi đối với chấp chính, đều là thày giáo của ngươi nói?”
“Vâng!”
Doanh Vô Kỵ vẻ mặt hổ thẹn: “Ta nào có bản lĩnh đó!”
“Ồ…..”.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi Doanh Vô Kỵ suy đoán, thật sự là chuẩn làm cho người ta sợ hãi, căn bản không dám nghĩ những suy đoán này là của một người mới hơn 20 tuổi đầu.
Nhưng nếu như nói, đây là ân sư Nha Tuệ, vậy thì dễ dàng giải thích.
Nhưng dù vậy, vị này cái gọi là “Ân sư”, tu vi học thức bản thân hẳn là cũng đạt tới trình độ cực kỳ cao thâm.
“Chẳng lẽ…..”. Thiên hạ này thật sự có một thánh nhân bất xuất thế?
Mạnh Ngu trầm tư một lát hỏi: “Đã như thế, chắc hẳn ân sư của ngươi cũng đã nói, Nho gia chấp chính có thể sinh ra hậu quả, ngươi không ngại nói một chút…”
“Cái này nói ra, khả năng có chút đắc tội!”
Doanh Vô Kỵ gãi gãi đầu, bộ dáng khó xử.
“Ngươi nói thẳng đi!”
“Vậy ta sẽ nói thẳng!”
Doanh Vô Kỵ hưng phấn đến xoa tay.
Mọi người: “.....”.
Ngươi sợ đắc tội với người khác sao?
Ngươi đây là sợ không đắc tội người sao!
Doanh Vô Kỵ khẽ cười nói: “Gia sư nói, Nho gia đắc đạo lấy dân, chính là thần thuật giáo hóa vạn dân. Nếu thiên hạ thái bình, Nho vì quốc giáo, thì thế nhân đều biết trung hiếu nhân nghĩa.
Hả?
Mạnh Ngu nhịn không được ngồi thẳng người, chẳng lẽ thày giáo tiểu tử này cũng là nho sinh, nói những học phái khác không khách khí như vậy, đến chỗ chúng ta biến thành những lời hay ý đẹp sao?
Nhưng ông ta còn chưa kịp vui mừng.
Thì những lời sắc như dao của Vô Kỵ lại tiếp tục: “Như Nho gia này, treo trên một cái động không, chỉ có trí nhân chính, mà không biết hành pháp, nếu như lấy Nho gia ngày nay thôi diễn thì giống như như chế độ ruộng đất bị sụp đổ (Thời Xuân Thu chiến quốc, sự xuất hiện và phổ biến rộng rãi của nông cụ chăn nuôi gia súc và sắt trong thời kỳ này, dẫn đến năng suất sản xuất đã được phát triển theo kiểu nhảy vọt, tiếp theo là những vùng đất rộng lớn của “ruộng tư nhân” được khai hoang, dẫn đến sự sụp đổ của quyền sở hữu đất đai quý tộc dưới triều Chu Thiên Tử), lý tưởng và hiện thực cách nhau quá xa, hiệu quả e rằng không bằng Mặc gia, đối với Càn pháp gia, còn bị nghiền ép hơn”
Mạnh Ngu: “???
Cuối cùng cũng bị chửi.
Lạ thật!
Ông ta cố gắng duy trì nụ cười: “Ồ? Đây là vì sao?”
Doanh Vô Kỵ vươn ra một ngón tay: “Trong đó một nguyên nhân, cũng gần giống như hai nhà Dương Mặc!”
Mạnh Ngu hỏi: “Là nguyên nhân gì?”
Doanh Vô Kỵ cười đáp: “Mạnh Tử có nói rằng, để trở thành một con người có lý niệm, người đó cần phải giữ được 4 tiêu chuẩn, “lòng trắc ẩn, thuộc về lòng nhân từ; sự hổ thẹn, thuộc về nghĩa khí; tâm khiêm nhường, thuộc về lễ nghi; tâm thị phi, thuộc về trí tuệ. Không phải tìm kiếm ở đâu xa xôi, chỉ cần phát huy bản năng đạo đức trong nội tâm (tận tâm) là có thể thấu hiểu được bản tính của mọi sự vật ngoài ta (tri tinh). Mạnh Tử chủ trương nhân tính bản thiện, đây cũng là cơ sở để Nho gia nói về nhân sinh nói về chính trị hiện nay, cho rằng chỉ cần quân hành nhân chính, giáo hóa vạn dân, là có thể đại trị thiên hạ. Sư phụ ta cho rằng không phải như thế, sư phụ ta cho rằng: Nhân vốn tính ác!”
Lời này vừa nói gia khiến tất cả Nho sinh bắt đầu bàn luận。
Thế nhân đều nói Nho học chính là Khổng Mạnh chi đạo, Mạnh Tử càng là một vị thánh nhân cách thời nay gần nhất, tính thiện luận dường như xuyên suốt tư tưởng của ông, nhưng hiện tại lại có người nói nhân tính vốn bản ác.
Thánh nhân chi học bị bác bỏ, Mạnh Ngu lại không có nửa phần tức giận, thần sắc lại có chút ngưng trọng.
Bởi vì “Nhân tính bản ác” bốn chữ này, giống như khiến ông ta bỗng nhiên có chút hiểu được vấn đề, mấy chục lần thôi diễn phía trước thất bại ở chỗ nào.
Ông ta trầm giọng nói: “Nói tỉ mỉ một chút!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo