Người dịch: PrimeK Tohabong
Mấy vị phu tử liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Mạnh Ngu tiến lên một bước: “Chúng ta người đọc sách, đương nhiên lấy người giỏi hơn làm thầy, ân sư hậu sinh này học vấn tinh thâm, lòng dạ khoáng đạt, càng là người đặt nền móng cho Học cung, mặc dù thân khó tới, nhưng thân ở vị trí thủ tịch chưởng cung phu tử, chúng ta tâm phục khẩu phục!
Hôm nay Doanh Vô Kỵ biểu hiện, dường như nghiền ép đối với chư gia học tử, mặc dù bọn hắn những lão già đời này, cũng đều kinh diễm vô cùng.
Học tử còn như thế, thày giáo lại là cao nhân cỡ nào.
Vị trí thủ tịch chưởng cung phu tử, cho dù nhường cho bọn họ, bọn họ cũng không dám ngồi.
Cũng chỉ có các thánh nhân có thể ngồi một chút, nhưng các thánh nhân đều đặt tâm trí vào việc xung kích vào cảnh giới trong truyền thuyết, khẳng định không có khả năng xuất thân trở thành chưởng cung phu tử của một Quốc Học cung.
Do sư phụ của Doanh Vô Kỵ trấn giữ, vừa đẹp.
“Được rồi!”
Tôn sư lòng dạ khoáng đạt, học vấn tinh thâm, đáng tiếc không thể đích thân tới!
“Vâng!”
Doanh Vô Kỵ ý cười tràn đầy, cung kính hành lễ.
Hai thầy trò “này, một là thủ tịch chưởng cung phu tử, một là Học cung tế tửu (“Tế tửu” vốn là một loại phong tục tế lễ dùng rượu tế lễ hoặc tế điện, về sau cũng chỉ lễ nghi của người lớn tuổi khi dự tiệc hướng về phía nam uống rượu tế thần. Đồng thời, “tế tửu” còn thường được đưa vào trong tên quan hoặc xưng hô, có nghĩa là thủ tịch, chủ quản. Tế tửu của Học Cung Tắc Hạ lấy được chính là thủ tịch chủ quản), địa vị ở Học cung xem như hoàn toàn ngồi vững vàng.
Chỉ cần Học cung có thể phát triển lên, Học cung càng mạnh, địa vị của mình lại càng ổn định.
Bách gia thịnh hội này, quả thực là kiếm bộn
Triệu Kỵ nhìn con rể của mình, càng nhìn càng hài lòng, kỳ thật ông ta đã sớm muốn đem vị trí “Học cung tế tửu” này để lại cho người trong nhà.
Nhưng nếu như cho không, nhất định sẽ khiến cho Bách gia học tử bất mãn.Cho nên cũng chỉ có thể chờ mong Doanh Vô Kỵ biểu hiện khá hơn một chút, chuyện tế tửu, dứt khoát không nói với Doanh Vô Kỵ.
Không nghĩ tới, biểu hiện của Doanh Vô Kỵ hôm nay, vượt xa dự đoán của ông ta.
Có câu “Tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ” trấn cung, Học cung Đại Lê nhất định danh dương thiên hạ, chỉ cần một ngàn quan vị ổn định lại, nhất định có thể đem học tử thiên hạ đều hút hết đến đây.
Triệu Kỵ cười nói: “Đi xuống đi! Thịnh hội hôm nay còn chưa kết thúc đâu!
“Vâng!”
Doanh Vô Kỵ cười cười, liền một đường đi bộ trở về vị trí của mình.
“Tránh ra!”
“Tránh ra!”
Vị Ngụy huynh này, thu chân lại một chút.
Ngụy Mãnh: “.....”.
Hắn đã sớm có tu vi là Thai thuế cảnh, theo đạo lý mà nó không nên chấp nhặt với Vô Kỵ
Nhưng biểu hiện của Doanh Vô Kỵ hôm nay, toàn bộ Ngụy gia đều không thể không nhìn thẳng vào.
Mặc dù hắn là võ tướng, tu cũng là Binh gia chi thuật, đối với học thuyết ba nhà Nho Mặc Pháp cũng không phải cảm thấy hết sức hứng thú, nhưng hắn cũng biết, biến pháp mới là con đường của Đồ Cường.
Hai nhà Ngụy Hàn đều đang thử chiêu nạp anh tài thiên hạ, chỉ tiếc bên ngoài có Lê quốc cản trở, bên trong có tộc nhân không muốn nhượng lợi, dẫn đến bọn họ bị hạn chế cực kỳ nghiêm trọng.
Nếu không, Ngụy gia cũng sẽ không nhìn chằm chằm ba ngàn môn khách dưới tay La Yển.
Hôm nay xem ra, học cung hẳn là thành công, nếu đất Triệu thật sự đều thay bằng năng thần can tướng.
Vậy cứ thế mãi, hai nhà Ngụy Hàn nên xử lý như thế nào?
Hắn xoay người nhìn tướng Hàn Quyện, lại phát hiện đạo sĩ như sái nghiện này, cư nhiên đang dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, tên này từ đầu tới cuối cư nhiên chỉ như đến dự thính, phò mã của Lê vương như vậy, đạo sĩ này cư nhiên không cảm nhận được một tia uy hiếp.
A…...
Đáng đời Hàn gia bị diệt.
Hàn Quyện tựa hồ cảm nhận được ánh mắt của hắn, lười biếng xoay người nhìn thoáng qua, liền không còn hứng thú với Ngụy Mãnh nữa.
Ngược lại lại nhìn về phía Doanh Vô Kỵ, không đầu không đuôi mà nói một câu: “Không sai, có dũng khí!”
“Ý ngươi là sao?”
Doanh Vô Kỵ nhíu mày, hắn và Hàn Quyện cùng xuất hiện cũng không nhiều, trên thực tế Giáng Thành này cũng không có ai có thể cùng xuất hiện với tên đạo sĩ lười này.
Thành thật mà nói, hắn đối với Hàn Quyện cũng không có ác cảm gì, nhưng người này có thân phận là người Hàn gia, lại làm cho hắn không thể không có đề phòng.
“Không có ý gì!”
Hàn Quyện hướng trên đài cao bĩu môi.
Doanh Vô Kỵ theo nhìn lại, vừa vặn cùng một đạo ánh mắt lạnh lùng túc sát đối diện.
Nam Cung Lăng!
Binh gia khí vận tranh đoạt vào ba ngày sau, nhưng dù sao hắn là chủ giảng phu tử bách gia thịnh hội, hôm nay biện luận hắn vẫn là cần tham dự.
Từ đầu tới cuối, vị Binh gia phu tử này đều không nói gì, ngay cả khí tức cũng hoàn toàn thu liễm, làm cho người ta rất khó chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Tuy nhiên, hắn không ra mặt, không có nghĩa là anh ta không ở đó.
Bây giờ bốn mắt nhìn nhau.
Doanh Vô Kỵ có loại cảm giác sau lưng phát lạnh.
Người làm loạn thiên hạ, tất là hậu duệ của Chuyên Húc, đây là hào quan bên cạnh Chu thiên tử đưa ra lời sấm, Nam Cung Lăng này cũng vì thế mà đến.
Chính mình… khẳng định đã bị theo dõi.
Bất quá Doanh Vô Kỵ cũng không hối hận, hiện tại hắn đã suy nghĩ cẩn thận, cha vợ nói rất đúng!
Rõ ràng thân mang tuyệt học, lại vì cái gọi là e sợ rụt rè, nhất định sẽ bỏ qua rất nhiều cơ duyên, nếu ông trời có ý hướng vào ngươi, ngươi không lợi dụng những tài nguyên này nhanh chóng trở nên mạnh mẽ, chẳng lẽ trong đại tranh chi thế muốn làm chó mèo để bị người ta giết sao?
Nếu như hôm nay không đứng ra, chỉ sợ đến bây giờ cũng không có đột phá đến tầng ba tầng đều tầng 12, đến lúc đó mặc kệ có vào hay không Loạn tặc mộ bàn, đều sẽ khắp nơi bị cản trở.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo