Người dịch: PrimeK Tohabong

Một khối ngọc xà phòng, đổi một luồng thần niệm.

Ván cược này nhìn chỉ có kiếm chứ không lỗ.

Nhưng quyết định này của Triệu Kỵ lại khiến chư vị phu tử đồng thânh phản đối.

“Bệ hạ, không được!”

” Yêu nhân Vi Nga phái, lấy đâu ra tư cách thôi diễn thiên hạ đại thế?”

“Nếu thật sự bị ả ta đẩy thành…”

Không chỉ có mấy vị phu tử, quyết định này cũng sóng to gió lớn trong Bách gia học tử.

Tiếng phản đối liên tiếp vang lên.

Nguyên nhân lại đơn giản bất quá, lần này thịnh hội chính là Thịnh hội của Bách gia học thiên hạ, cũng chỉ có học tử tinh anh mới có thể tham dự thôi diễn.

Yêu nhân Vi Nga phái, dựa vào cái gì?

Đương nhiên, bọn họ càng sợ “Khánh Thư” thôi diễn thành công.

Nếu Vi Nga phái đều thành công, vậy bọn họ những này Bách gia học tử lại tính là cái gì?

Ngay cả Khánh Thư cũng sửng sốt một lúc lâu.

Chợt ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Triệu Kỵ: “Lê Vương bệ hạ! Bệ hạ nói có thật không?”

Triệu Kỵ cười ha ha: “Cô nhất ngôn cửu đỉnh, vì sao không làm được thật?

“Bệ hạ!”

“Bệ hạ không thể!”

Bệ hạ! Chớ để bị yêu nhân này mê hoặc!

Mấy phu tử đồng loạt đứng dậy phản đối

Triệu Kỵ lại cười trấn an: “Chư vị phu tử chớ vội, cô có một lời, muốn hỏi chư vị phu tử!”

Mấy phu tử liếc mắt nhìn nhau, mặc dù có chút khó xử, nhưng vẫn làm ra một cái thủ thế mời.

Triệu Kỵ mỉm cười: “Nếu cho rằng giáo lý Vi Nga phái, thật có thể khiến cho thiên hạ đại trị, vậy Vi Nga phái giáo chúng, còn tính là yêu nhân sao?”

“Cái này…”

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, miệng há rồi lại há, nhưng không ai có thể nói ra lời phản bác.

“Nếu thật có thể thiên hạ đại trị, vậy Vi Nga phái được gọi là Vương giáo đều chưa hẳn là không thể, làm sao còn có thể tính là yêu nhân.

Triệu Kỵ lại hỏi: “Vậy chư vị cảm thấy, Giáo lý Vi Nga phái, so với chư thánh chi học, mạnh hơn sao?”

“Làm sao có thể!”

“Cách mê hoặc lòng người Vi Nga phái, làm sao có thể mạnh hơn Nho học?”

“Vi Nga phái là cái rắm!”

Mấy phu tử cảm giác được nhục nhã lớn lao, nhất là Nhạc Ly, càng tức giận đến nói tục.

Triệu Kỵ cười ha ha, từ trên cao nhìn xuống Khánh Thư: “Những yêu nhân này luôn miệng nói mình mới là Dương Chu chính thống, cho rằng sau khi Vi Nga phái trải rộng thiên hạ sẽ đại trị thiên hạ, không biết trong mắt chư vị bất quá chỉ là thằng hề nhảy nhót mà thôi. Hôm nay liền để cho ả ta nhìn xem, giáo lý chí cao vô thượng trong mắt bọn họ, rốt cục là chuyện đáng cười cỡ nào!”

Mấy phu tử liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng đều lựa chọn trầm mặc.

Khánh Thư nở nụ cười.

Tình huống hôm nay khiến ả ta bất ngờ không thôi.

Khi nàng phát hiện chân khí và thần niệm của mình đều bị phong tỏa chặt chẽ, trong lòng nàng hoảng sợ.

Vốn tưởng rằng mình có thể thoải mái chơi đùa tại Bách gia thịnh hội, lại là Triệu Kỵ sớm bố trí một mẻ lưới lớn.

Không nghĩ tới Triệu Kỵ trận pháp tu vi, đã cao đến mức này, lại có thể mượn Cửu châu mô phỏng đồ chi thế để bố trí trận pháp, áp chế thần thông của mình thành bộ dáng này.

10 luồng thần niệm, mặc dù đối với loại cường giả Ngộ Thần Cảnh như ả ta, vẫn rất quan trọng. Nhưng ả lại không nghĩ tới, Triệu Kỵ tự nhiên hào phóng đến thế, lại cho phép mình thôi diễn đến 10 lần.

10 lần!

Chỉ cần thành công một lần, nổ tung 10 luồng thần niệm cũng là đáng giá.

Giáo lý của Vi Nga phái, không thể sai lầm!

Ả ngửa mặt lên trời cười to: “Ồ, không ngờ giáo lý Vi Nga phái lại bị bệ hạ khinh thường như thế. Chỉ bất quá kết quả có thể không như bệ hạ nghĩ đâu, ta thật sự nghĩ không ra, người người không bị tổn hại, người người không gây bất lợi thiên hạ, thiên hạ sao không đại trị được!”

Nghe nàng nói như vậy, Bách gia học tử ở đây, đều lộ ra thần sắc lo lắng.

Nhưng đúng lúc này, một âm thanh từ từ truyền đến.

“Phu tử Mặc gia trước đã nói như vậy, đến bây giờ mặt bây giờ còn chưa hết sưng đâu!”

Khánh Thư: “.....”.

Mọi người: “.....”.

Ô Ô hỏi: “????

Vị Mặc gia phu tử này theo bản năng sờ sờ mặt của mình, gạt người, căn bản mặt không sưng.

Hắn rốt cuộc nhịn không được nữa, chỉ vào Doanh Vô Kỵ nói: “Tiểu tử ngươi thật không biết nói chuyện, sau khi thịnh hội kết thúc đừng đến Công hội Mặc giả tâm sự nữa”.

“Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh!”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi, trực tiếp nhận lời.

Trước kia hắn đã biết văn nhân tương khinh (chỉ văn nhân khinh thường lẫn nhau, loại tư tưởng này bắt nguồn từ văn hóa Nho gia, nhân vật đại biểu là Khổng Tử), cho nên Bách gia học tử ngoài sáng trong tối so kè nhau thấp rất nhiều.

Nhưng cho đến hôm nay hắn mới phát hiện, thì ra hầu như mỗi học tử đều tự tin vào học phái của mình đến mức gần như mù quáng.

Cái gì chứ!

“Nếu mặc học thành vương học thì thiên hạ đại trị?”

“Cái này cho rằng Vi Nga phái của ta là trẻ con sao… Toàn bộ con mẹ nó bị tẩy não”.

Triệu Kỵ nhìn cảnh tượng này, nhịn không khỏi liếc Doanh Vô Kỵ một cái: “Vô Kỵ! Hai lần trước ngươi đều đoán, lần này không ngại cũng đoán một chút xem”.

“Không đoán!”

Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Loại não tàn này trị chân khí của mình còn không xong còn hơi sức đâu mà trị thiên hạ đâu? Đoán thứ này, chỉ là lãng phí thời gian, có thời gian thì chả bằng viết thêm truyện Liêu Trai!”

Lời này vừa nói ra, Điện Trọng Lê lập tức cười vang.

Không nghĩ tới Doanh Vô Kỵ nói chuyện lại chua ngoa như vậy.

Vừa rồi nghe Doanh Vô Kỵ suy đoán Mặc gia sẽ thất bại, không ít Mặc giả trong lòng còn có chút khó chịu.

Nhưng nghe hắn mắng Vi Nga phái thì những uất nghẹn liền tan.

Trong tiếng cười, Khánh Thư sắc mặt cực kỳ khó coi, tức giận đến nhìn Doanh Vô Kỵ vài lần, nhưng lại cảm thấy mình cùng một tiểu bối tức giận quá mất thể diện, hừ lạnh một tiếng, liền trực tiếp lên đài cao.

Chỉ bất quá, ả ta không để ý tới Doanh Vô Kỵ, không có nghĩa là Doanh Vô Kỵ không để ý tới ả ta.

0.44786 sec| 2417.234 kb