Người dịch: PrimeK Tohabong
Địch Vân cùng Mặc gia phu tử Ô Vấn ngồi cao trở lên liếc mắt nhìn nhau, lúc này tiến lên một bước: “Mặc gia chi học, phải lấy tam vụ làm căn cơ tức vì sự phồn vinh của quốc gia, vì cuộc sống của người dân và vì trị pháp đối với hành chính, nếu lấy Mặc học trị quốc, nhất định có thể khiến quốc gia vững mạnh, dân chúng không lầm than, mọi người cùng dư giả, nhà quyền quí không kiêu ngạo, người nghèo không tự ti, không có lừa đảo, ăn hiếp nhau.Đến lúc đó không còn phân biệt sang hèn con người yêu thương lẫn nhau, làm lợi cho nhau, tất thiên hạ đại trị!”
Triệu Kỵ nhíu mày không dấu vết, nhưng vẫn cười nhạt gật đầu: “Mặc giả lương ngôn, Cô rất vui mừng. Bất quá học vấn cùng chính vụ lại có khác nhau, nếu ngươi tin tưởng vững chắc như thế, liền thử thôi diễn thôi diễn đi, hôm nay học tử tinh anh, Mặc giả tổng cộng có bảy vị trí, Ô phu tử xem…..”.
Ô Vấn cảm xúc rõ ràng cũng có chút không bình tĩnh, nhưng vẫn như cũ bảo trì phong độ: “Mặc học tất vì thiên hạ đại trị chi đạo, nếu thiên hạ học tử đều theo Mặc học, tắc thịnh thế tất hiện. Đã như vậy, Địch Vân lên thôi diễn đi!”
Địch Vân hướng Triệu Kỵ cùng Ô Vấn chắp tay, liền bước lên đài cao.
Triệu Kỵ lại cười nói: “Vừa rồi Vô Kỵ một câu thành sấm, lần này có ai tiếp tục suy đoán kết quả thôi diễn không?”
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều có chút trầm mặc.
Liền ngay cả mấy gia phu tử, cũng đều là vẻ mặt phức tạp.
Loại chuyện này, nào có thể dễ dàng dự đoán.
Doanh Vô Kỵ vừa rồi dự đoán thành công, quả thật ngoài việc có chân tài thực học còn có cả vận may
Hơn nữa vừa rồi Công Tôn Lệ quá mức cuồng ngạo, dự đoán tàn nhẫn một chút có thể trúng
Nếu chỉ là tranh luận thì cũng không có vấn đề gì.
Nhưng lần này nếu như nói quá độc địa, hơn nữa dự đoán sai, cũng có chút đắc tội với người.
Triệu Kỵ thấy không có ai đi ra, liền hỏi: “Vô Kỵ?”
Khóe miệng Doanh Vô Kỵ giật giật: “Phụ vương! Con cùng Địch huynh rất quen, đây không phải là để cho con đắc tội với người sao?
Đắc tội với người khác?
Chính là ngươi đắc tội với người khác!
Không thấy ngọc thạch trước ngực mấy phu tử vừa rồi sáng lên bao nhiêu sao?
Triệu Kỵ cười xua tay: “Không sao! Học thuật chính kiến khác nhau, sao có thể ảnh hưởng đến quan hệ cá nhân? Ngươi cứ tận tình nói đi, Mặc giả đều là hạng người phẩm hạnh cao thượng, sẽ không làm khó dễ ngươi.
Doanh Vô Kỵ nghĩ nghĩ, dù sao hôm nay đều là phải đắc tội người, đích xác không cần thiết vừa làm vừa run. Thế là hắn ưỡn người lên chắp tay với Ô Vấn và Địch Vân nói: “Địch huynh, Mặc gia chi học cho rằng mình trong sạch, xưng là đệ nhất Bách gia cũng không quá đáng, chỉ là tâm tư của con người khó bề mà đoán được nên ta đoán, sau 9 lần thôi diễn, Mặc Học chính là mầm họa của tâm tư con người. Nhiều thì không nói, nói nhiều thật sẽ đắc tội với người, chỉ có thể nhắc nhở Địch huynh, nếu gặp khốn cục, Địch huynh không ngại lấy tư tâm làm điểm phá cục.
Mặc gia 10 hạng chuẩn tắc không cần tuân thủ hết, Công hội Mặc giả quy tắc cũng không phải là thiết luật. Những lời đệ nói chỉ đến đây”
Nói xong, trực tiếp ngồi xuống.
Ô Vấn nghe được trợn trắng mắt, thầm nghĩ hỏi tiểu tử này một chút, nếu 10 hạng chuẩn tắc đều không tuân thủ, không cần tuân theo quy tắc của Công hội Mặc giả, vậy Mặc giả là cái gì?
Nhưng ngẫm lại, nếu là trao đổi chính kiến học thuật, tiểu tử này lại nói như thế thì thật sự không có lý do gì để bác bỏ.
Chỉ có thể nháy mắt với Địch Vân để hắn mau chóng bắt đầu thôi diễn.
Những Mặc giả ở đây cũng gắt gao nhìn Địch Vân.
Mặc gia tại các triều đường quốc gia càng lúc càng bị xa lánh, thật sự khiến bọn họ có chút thất bại, hôm nay có cơ hội thôi diễn, bọn họ muốn cho người trong thiên hạ nhìn xem, Mặc Học nếu là Vương Học, rốt cục có thể sáng tạo ra thịnh thế cỡ nào.
Dưới sự chú ý của các vị Mặc giả, Địch Vân gật gật đầu, do dự một lát ở Ngô quốc Yến quốc, vẫn lựa chọn Yến quốc, hai quốc gia này là thích hợp nhất để phổ biến Mặc học, chỉ tiếc Ngô quốc quá mức nhỏ yếu.
Nhưng mà, kết quả thôi diễn, lại làm cho tất cả Mặc giả choáng váng.
Sau khi Mặc Học trở thành vương học Yến quốc, Yến quốc đích xác an ổn phát triển một đoạn thời gian, các quý tộc ở dưới tiêu chuẩn đạo đức siêu cao, thành thật một thời gian tương đối dài, trong khoảng thời gian này nhân hòa, không ít dân chúng chịu khổ chịu nạn đều trải qua những ngày tốt lành.
Nhưng những ngày tốt lành không kéo dài lâu.
Quý tộc lại bắt đầu lén lút sử dụng đặc quyền, thậm chí là một bộ phận bình dân sau khi xoay người, cũng không cam lòng lại trải qua những ngày khổ cực kia.
Yến quốc vốn thanh bình, lại chậm rãi bắt đầu trở nên chướng khí mù mịt.
Sau khi Yến và Công hội Mặc giả hợp nhất chính giáo, đối với hiện tượng này áp lực rất lớn, nhưng loạn lạc lại như cỏ dại trên đất màu mỡ sinh trưởng điên cuồng, cắt một cọng thì một cọng khác mọc ra.
Cuối cùng, một thế hệ mới của những cự tử mới khác với các Thánh nhân trước đó.
Sau khi các cự tử đều có tư tâm, Công hội Mặc giả bộc phát mâu thuẫn nội bộ cực lớn, cuối cùng sụp đổ.
Kết quả này khiến cho tất cả Mặc giả đều bất ngờ.
Sau khi thôi diễn thất bại, Địch Vân cũng hoảng hốt tại chỗ một hồi lâu, vì sao không giống như trong tưởng tượng?
Hắn hít một hơi thật sâu, một lần nữa suy diễn.
Lần này, hắn ta đã gia tăng cường độ phát triển lực lượng sản xuất, đồng thời hạ thấp sự ràng buộc giữa “tiết kiệm” và “không hưởng lạc”.
Hành động này khiến Ô Vấn nhìn thấy gân xanh huyệt thái dương nhảy dựng lên, ông ta tự nhiên hiểu được dụng ý lần này của Địch Vân, nhất định là cảm thấy hiện tượng lộn xộn xảy ra là bởi vì dục vọng của con người không được thỏa mãn, nếu có thể hưởng thụ được dục vọng vật chất cùng lễ nhạc xa hoa…
Nhưng nếu thế thì còn tính gì là Mặc giả gì?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo