Người dịch: PrimeK Tohabong

Khóe mắt Khánh Thư muốn nứt ra, nhưng cảm thụ được ánh mắt lạnh như băng của Triệu Kỵ, biết mình căn bản không có cơ hội động thủ với Doanh Vô Kỵ.

Hung hăng trừng Doanh Vô Kỵ một cái, cắn răng một cái, trực tiếp té xỉu ở trên đài cao.

Không ngờ tự mình đem một luồng thần niệm cuối cùng nổ tung.

“Cái shit gì thế này!”

Doanh Vô Kỵ cũng ngán ngẩm: “Cũng quá thảm. Không phải hôm nay để các Bách gia học tử thể hiện thần thông sao, sao lại trở thành đại hội so ai thảm hơn ai rồi?”

Triệu Kỵ: “.....”.

Các vị phu tử: “??”

Bách gia học tử: “??”

Đại hội so ai thảm hơn ai?

Cái này đúng thế thật, đúng là người sau thảm hơn người trước.

Nhưng nói như vậy, có phải quá đau lòng hay không?

Tinh: +1+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1…

Khí:+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1…

Thần:+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1+1…

Trong nháy mắt, tinh khí thần liền tăng thêm 500 điểm.

Hôm nay ba tầng đều đã tới gần bốn ngàn, khoảng cách lên tới tầng 12, cũng chỉ còn lại có hơn một ngàn một chút.

Doanh Vô Kỵ miệng cũng sắp sắp toác cả miệng

Những này Bách gia học tử, mỗi người đều là tín đồ trung thành học thuyết nhà mình, chỉ cần nhằm vào học thuyết của bọn họ thực sự rất dễ phá tuyến phòng thủ cảm xúc.

Chỉ là bị bọn họ đồng loạt trừng mắt như vậy, thật sự cảm giác có chút hơi ngán.

Mạnh Ngu khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ cười khổ nói: “Lê Vương bệ hạ, phò mã gia quý quốc có chút quá thẳng thắn thẳng thắn!

Ý tứ này đã rất rõ ràng, còn kém nói thẳng: Lê Vương bệ hạ, mau quản con rể thối miệng của ngươi đi.

Nhưng không ngờ Triệu Kỵ cười ha ha: “Vô Kỵ hắn đích xác thẳng một chút, nếu không phải đơn thuần thẳng thắn như vậy thì đâu có thể một phát nhìn trúng ngay vấn đề, được rể như thế, quả thật là đại hạnh của Cô!”

Ông ta thật sự là càng nhìn con rể này lại càng thuận mắt.

Đức hạnh cá nhân bằng 0.

Ánh mắt chính trị 100.

Nhìn như con rể mất mặt trước mặt mọi người

Kỳ thực đang làm nở mày nở mặt cho cha vợ.

Doanh Việt à, ông thật đúng là sinh cho tôi một bảo bối.

Mạnh Ngu: “.....”.

Một trận hít thở không thông, mắt trợn trắng.

Mọi người ở đây cũng trầm mặc một hồi.

Đơn thuần và thẳng thắn?

Không biết ông có hiểu lầm gì về đơn thuần và thẳng thắn không?

Hết lần này tới lần khác Doanh Vô Kỵ làm bộ dáng thẹn thùng không dám nhận: “Phụ vương quá khen, đây đều là điều mà con nên làm!”

Mọi người: “??”

Mạnh Ngu bất đắc dĩ xoa trán, thấy Khánh Thư đã bị hôn mê được người khênh đi, liền nhìn về phía chúng vị học tử tinh anh dưới đài: “Nho gia chư vị, ai nguyện phát biểu chính kiến?”

Doanh Vô Kỵ quét mắt nhìn một cái, bất đắc dĩ buông tay: “Phu tử! các học tử tinh anh Nho gia giống như đều bị kia Yêu nhân Vi Nga phái dọa sợ rồi!”

Mạnh Ngu: “.....”.

La Minh yếu ớt nói: “Không phải còn có ta sao?

Doanh Vô Kỵ hỏi ngược lại: “Thế nào? Ngươi cũng muốn nghe ý kiến của ta?”

La Minh: “.....”.

Mạnh Ngu xoa xoa huyệt Thái Dương, khuôn mặt già vốn có không ít nếp nhăn sâu như khe rãnh tung hoành.

Ta nghe thày giáo ngươi nói, ngươi tuy rằng tuổi trẻ, nhưng rất có thiên phú, học vấn cũng tương đối vững chắc, huống hồ đi theo phụ thân ngươi nhiều năm, mưa dầm thấm đất, hẳn là có không ít kiến giải đối với Nho học trị thế.

Bây giờ Nho gia học tử tinh anh chỉ còn lại một mình ngươi, nếu ngươi muốn thôi diễn, lão phu liền thay ngươi làm chủ, đều nhường cho ngươi số lần thôi diễn của Nho gia học tử, ngươi ý như thế nào?”

“Đa tạ ý tốt của phu tử!”

La Minh đứng lên, cung kính hành lễ, cũng không dám tùy tiện đáp ứng: “Mới vừa xem chư vị tiền bối thôi diễn, tiểu tử ý thức được ý nghĩ của bản thân có rất nhiều thiếu sót, chưa nghĩ đến biện pháp giải quyết, cho nên muốn nghe cao kiến của Công tử Vô Kỵ trước, nếu có thể hấp thu một chút tư tưởng bổ sung khuyết điểm, mặc kệ thôi diễn thành công hay không, cũng coi như không phụ ý tốt của phu tử!”

Chậc chậc!

Doanh Vô Kỵ không khỏi liếc mắt nhìn La Minh một cái, tiểu lão đệ này thật sự là càng ngày càng khiêm tốn.

La Minh cũng liếc Doanh Vô Kỵ một cái, bởi vì Hoa Triều quan hệ, hắn cùng Doanh Vô Kỵ qua lại cũng không ít, đã sớm hiểu được người này cực kỳ am hiểu tranh cãi và miệng thối, đối mặt người như thế, chỉ cần ngươi tiên thủ nhất định sẽ chịu thiệt.

Không bằng trước nhìn xem Doanh Vô Kỵ ra chiêu trước.

Hơn nữa từ biểu hiện vừa rồi mà xem, hắn xác định Doanh Vô Kỵ nhất định là có thứ gì đó ở đây.

Lấy thừa bù thiếu, cũng không phải hắn khen tặng Doanh Vô Kỵ.

“Cũng được!”

Mạnh Ngu nhẹ nhàng thở dài một hơi, tuy nói ông ta cũng tin tưởng vững chắc Học thuyết Nho gia là tốt nhất, nhưng trong lòng cũng hiểu được đây bất quá chính là kết quả tất nhiên của văn nhân tương khinh.

Tiểu tử pháp gia Càn Quốc kia, mặc dù không ở trong thôi diễn giải quyết khốn cục sau khi Càn Quốc nhất thống, nhưng kế sách đối phó cũng là tương đối quả quyết lão luyện.

Địch Vân Mặc gia kia cũng là hậu sinh được Công hội Mặc giả trọng điểm bồi dưỡng.

Kể cả yêu nhân Vi Nga phái, cũng là nhân vật cấp nguyên lão trong giáo phái.

Kết quả suy diễn của bọn họ càng về sau càng thảm, không biết mình

Mạnh Ngu có loại cảm giác, mặc dù chính mình tự mình thôi diễn, cũng chưa chắc có thể tốt đến đâu, bởi vì ông ta từ bên trong mấy chục lần thôi diễn trước đó, cũng cảm giác được trước mắt Học thuyết Nho gia không cách nào giải quyết vấn đề.

Tiểu tử tên La Minh này, chắc hẳn cũng nhận thức được điểm này, cho nên mới đề xuất muốn suy diễn sau Doanh Vô Kỵ.

0.61035 sec| 2418.688 kb