Người dịch: PrimeK Tohabong

Tuy nói Bách gia thịnh hội là giao lưu học thuật, đối với các nước chư hầu cũng không có ưu đãi, nhưng làm chủ nhà, khẳng định có không ít ưu thế, mấy thứ này thật sự có chút thực dụng.

Doanh Vô Kỵ không khỏi liếc mắt nhìn Ngô Đan một cái, không nghĩ tới bọn họ tự nhiên làm ra nhiều phát minh sáng tạo như vậy, trải qua chiến dịch này, địa vị của hắn ở Lê quốc chỉ sợ phải đề cao không ít.

Đợt sóng này, thật sự có chút nổi bật.

Ngô Đan theo bản năng ngồi thẳng vài phần, ở Lê quốc ngây người lâu như vậy, hắn lần đầu tiên có thể ngẩng đầu cao như vậy.

Nhưng đúng lúc này, hết lần này tới lần khác nghe được một âm thanh không hài hòa.

Tuy rằng mới mẻ, nhưng đều là bàng môn tả đạo, Mặc giả cả ngày đem tâm tư đặt ở những thứ này, khó trách không làm được quan.

Giọng nói này quá quen thuộc.

Quả nhiên lại là Điền Văn Kính.

Hắn nhìn Ngô Đan đoạt danh tiếng, còn thấy khó chịu hơn so với mình bị mắng.

Ngô Đan nhịn không được: “Địch lão ca, hắn khiêu khích chúng ta, huynh có biết Tề quốc sứ quán ở đâu không?

Địch Vân một bụng đầy căm tức: “Biết. Ở Bắc thành có một cái sân nhỏ, chỉ có 7 Thai Thuế Cảnh, linh thai cao nhất chỉ có tứ phẩm, ta mang mấy người, tùy tiện làm gỏi!”

Điền Văn Kính: “.....”.

Hắn sắc mặt có chút trắng bệch, thầm nghĩ chết tại cái miệng.

Lo lắng nhất tình huống đã xảy ra, nơi này không phải nước Tề, phải nhanh chóng tháo gỡ, bằng không ăn đòn là cái chắc.

Nhưng lời vừa đến miệng lại biến thành: “Sao nào? Mặc giả các ngươi ở chính đàn các quốc gia đều càng ngày càng bị ra rìa, chẳng lẽ không lo lắng vấn đề của bản thân, ngược lại muốn chặn miệng người khác?”

Ngô Đan tức giận, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người.

Lại bị Địch Vân kéo lấy: “Không cần phô trương miệng lưỡi, Mặc giả tâm khí, làm sao loại người như hắn có thể hiểu được?

Hừ!

Ngô Đan mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn ngồi xuống.

Địch Vân nhìn Điền Văn Kính ánh mắt có chút rét run, nhưng thần sắc so với lúc trước ảm đạm hơn không ít, hiển nhiên có chút bị những lời này dọa sợ.

“Phù…”

Điền Văn Kính nhìn phản ứng này của hai người, hơi thở phào nhẹ nhõm, thật sự rất nguy hiểm, lần sau nhất định phải quản cái miệng này.

Xem ra có thể tránh được một trận đòn…

“Địch lão ca, buổi tối có thịt hắn không?”

“Thịt!”

Điền Văn Kính: “.....”.

Yến tiệc thiết đãi chư tử mặc dù xem như khúc dạo đầu của Bách gia thịnh hội, nhưng dù sao cũng chỉ là một hồi tiệc tiếp phong tẩy trần, chờ mọi người ăn uống một hồi cũng chuẩn bị kết thúc.

Chỉ là ở trước khi kết thúc một khắc, tiên sinh hoặc học tử các nhà có địa vị, đều nhận được một phần thiệp mời.

Cho nên đại đa số người sau khi tản đi, trên sân còn lưu lại gần trăm người.

Vở kịch sắp bắt đầu rồi.

Mọi người tò mò nhìn về phía Triệu Kỵ, không biết vị Lê Vương này muốn làm chuyện gì.

Triệu Kỵ đứng lên, khẽ cười nói: “Chư vị! Mời đến Điện Trọng Lê một chút!

Mặc dù có chút không rõ cho nên, nhưng nếu Triệu Kỵ đều nói như vậy, liền nhất định có đạo lý.

Hôm nay ở Lê quốc ăn của người ta dùng của người ta, cũng phải vuốt mặt nể mũi.

Vì thế dưới sự dẫn đường của thái giám và cung nữ, mọi người theo Triệu Kỵ chạy tới điện Trọng Lê.

Khác với triều hội, điện Trọng Lê hôm nay đã sắp xếp chỗ ngồi cho mỗi người.

Sau khi ngồi xuống, phu tử Nho gia Mạnh Ngu nhịn không được hỏi: “Không biết bệ hạ gọi chúng ta đến đây là vì chuyện gì?”

Hắn sơ lược nhìn lướt qua, liền biết nho sinh có địa vị của các nước đều lưu lại, những người của các học phái khác cũng đều rất quen mắt, cũng không phải là hạng người tịch mịch vô danh.

Thậm chí còn có mấy vị phu tử khác có thể đảm nhiệm vị trí chủ diễn giả!

Hơn nữa chính điện Điện Trọng Lê này, ý nghĩa phi phàm đối với Lê quốc, chỉ có triều hội cùng hoạt động tế tự trọng đại mới có thể sử dụng.

E rằng ý đồ của Triệu Kỵ không phải chuyện nhỏ.

Ánh mắt của những người khác cũng đều rơi vào trên người Triệu Kỵ.

Mễ Tinh Ly có chút chờ mong, chuyện xảy ra trước đó vài ngày của Lê quốc, rất giống điềm báo biến pháp, động tác lần này của Lê vương, nói vậy liên quan mật thiết với biến pháp.

Triệu Kỵ mỉm cười, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chính nói: “Từ khi chư thánh trốn khỏi Học cung Tắc Hạ, Bách gia mặc dù không có xu thế suy sụp, nhưng cũng rất nhiều năm không xuất hiện tình trạng hưng thịnh như năm đó! Nhìn cảnh đó, Cô cảm thấy đau lòng. Để lợi ích thấm đến Bách gia, để Giáng Thành trở thành thánh địa mới của Bách gia, chưa xây Học cung thì khó có hưng thịnh cho nên Cô định bỏ ra số tiền lớn để xây Học cung Đại Lê, mời những người có chí trong thiên hạ vào Học cung, để hiện cảnh Bách gia huy hoàng trước nay chưa từng có, chư vị nghĩ thế nào?”

Dứt lời, Điện Trọng Lê xôn xao.

Kỳ thật vừa rồi bọn họ đã mơ hồ có cảm giác, dù sao cũng không có chuyện gì khác cần nhiều nhân tài kiệt xuất Bách gia như vậy cùng nhau tới.

Nhưng khi nghe được những lời này từ trong miệng Triệu Kỵ nói ra, bọn họ vẫn có chút khiếp sợ.

“Lê Vương bệ hạ, có câu không biết nên nói ra hay không!”

Mấy vị phu tử còn chưa nói chuyện, tiểu bối Điền Văn Kính này cũng đã đứng ra trước.

Triệu Kỵ nhìn hắn một cái, tâm tình có chút không vui, trong điện trăm người ông ta đều có chút hiểu rõ, con riêng của Điền Uy Hầu này tuy rằng năng lực không tệ, nhưng miệng nổi danh làbthối.

Không biết có nên nói hay không thì đừng có nói nữa.

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ông ta vẫn cười nói: “Điền thế chất nói đi không sao!”

0.85771 sec| 2416.195 kb