Người dịch: PrimeK Tohabong
Triệu Kỵ lại rất bình tĩnh, cao giọng nói: “Bốn vị phu tử đều đã tới, Cô đã bày yến tiệc thiết đãi các vị trong cung Ti Kỳ, chuẩn bị rượu và thức ăn thượng hạng cùng bốn vị phu tử cùng với Bách gia học tử tiếp phong tẩy trần. Chư vị, mời dời bước!”
“Đi ăn yến tiệc!”
Doanh Vô Kỵ hưng phấn xoa xoa tay, hôm nay một vị quân vương bốn vị phu tử thể hiện, thật sự thấy có chút đã nghiền.
Nhưng bữa tiệc tiếp theo mới là trọng điểm.
Dù sao thời đại trăm nhà đua tiếng, không nhà nào chịu để kém miếng.
Lần này Yến tiệc đãi các chư tử, khẳng định sẽ triển lãm không ít vật sưu tầm, chính là thời cơ tốt để mở rộng tầm mắt.
Hơn nữa… sau yến tiệc, Triệu Kỵ sẽ đàm phán với một số người hết sức quan trọng về chuyện của Học cung Đại Lê.
Đó mới là trọng điểm mà hắn thật sự quan tâm.
Hắn kéo lấy cổ tay Triệu Ninh, liền chuẩn bị nhảy xuống quan lễ đài.
Nhưng đúng lúc này, hắn bỗng nhiên trong lòng lạnh lẽo, cảm giác như là bị mãnh hổ rình rập, toàn thân tóc gáy đều dựng ngược.
Triệu Ninh ở một bên cũng là như thế.
Hai người nhịn không được ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy Nam Cung Lăng đưa lưng về phía hai người, nhưng ánh sáng phản xạ từ lân giáp trên người hắn, lại giống như từng đạo ánh mắt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm người không rét mà run.
Không chỉ có bọn họ, những người họ Doanh Triệu Mễ Hạng ở đây, cùng với các thanh niên tuấn kiệt truyền thừa từ Chuyên Húc, đều bị ép đến không thở nổi, nhao nhao ngẩng đầu tìm kiếm ngọn nguồn áp lực.
Chỉ có Tinh Ly và Hạng Đỉnh, kiên trì không ngẩng đầu.
Áp lực đến nhanh và đi nhanh.
Bỗng nhiên đến, bỗng nhiên biến mất, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.
Nhưng mọi người trên lưng mồ hôi lạnh, lại nói rõ hết thảy.
“Hỏng rồi!”
Sắc mặt Mễ Tinh Ly trắng bệch, vừa rồi nàng theo bản năng chống cự xúc động ngẩng đầu nhìn, không muốn để cho Nam Cung Lăng chú ý tới mình.
Nhưng bây giờ nàng cảm thấy…
Không ngẩng đầu nhìn, mới là lựa chọn dị thường nhất.
Nam Cung Lăng con mẹ nó!
Hạng Đỉnh tức giận mắng một câu: “Đường đường Ngộ Thần cảnh, lại không có phẩm chất như vậy, ra tay với tiểu bối, không biết xấu hổ!”
Thanh âm Mễ Tinh Ly tuy rằng bình tĩnh, nhưng cũng mang theo một chút lệ khí: “Binh đến tướng đỡ, nước đến đất che, ta ngược lại muốn xem Nam Cung Lăng này đến tột cùng có bao nhiêu cuồng vọng!
.....................................
Vẻn vẹn một lần nghi thức nghênh đón, ác cảm của Doanh Vô Kỵ đối với Nam Cung Lăng cũng đã kém tới cực điểm.
Lê quốc tổ chức Bách gia thịnh hội, phu tử nhà khác tuy rằng đều thể hiện, nhưng phong độ đều đúng chỗ.
Ngươi ngược lại!
Ném đậu thành binh, trực tiếp đi đến trước thành Vương Đô người ta không đến một dặm, còn bắn tên giẫm lên mũi tên bay tới.
Sỹ diễn đến cực điểm!
Nếu không phải cha vợ ta có phong độ quốc quân, không muốn thịnh hội trước mắt mọi người khó coi, đã sớm đánh ngươi.
Nếu như chỉ là như vậy, ngược lại cũng thôi, ít nhất đối tượng ngươi làm màu là cường giả.
Trước mặt nhiều người như vậy, trực tiếp ra tay với tiểu bối, tuy rằng chỉ là thăm dò hoặc là uy hiếp, nhưng cũng tương đương không có phẩm chất.
Thế nào?
Ra tay với tiểu bối thực lực yếu hơn mình nhiều, có vẻ ngươi rất dũng cảm!
Nếu như nói trước đó, hắn còn nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của Khương Thái Uyên, dù sao ở Lê quốc ra tay với hậu nhân của Chuyên Húc, vẫn có chút quá cuồng.
Nhưng nhìn biểu hiện hôm nay của hắn, cuồng vọng mà bỉ ổi.
Hơn nữa loạn tặc mộ bàn, là pháp khí của bản thân hắn, cho dù bên ngoài không ra tay, sử dụng chút âm chiêu cũng là hoàn toàn có khả năng.
Lần này Binh gia khảo hạch, chỉ sợ không mạo hiểm một chút chỉ e là không qua được.
Lấy tâm tính Nam Cung Lăng, cho dù ngươi chủ động yêu cầu không đi vào loạn tặc mộ bàn, chỉ sợ cũng sẽ bị hắn theo dõi.
“Đúng là cái đồ vô sỉ!”
Doanh Vô Kỵ mắng một câu, âm thanh không tính là nhỏ, bất quá đội ngũ chạy tới Cung Ti Kỳ rất náo nhiệt, chỉ có Triệu Ninh cách đó gần nhất nghe được.
Triệu Ninh cũng là thần sắc hơi lạnh, gật đầu nói: “Lão thất phu này, quả thực không coi ai ra gì!”
Doanh Vô Kỵ hạ giọng hỏi: “Lại nói, huynh cảm thấy hắn cùng bệ hạ nhà huynh, rốt cục ai mạnh hơn một chút?”
“Khó nói!”
Ánh mắt Triệu Ninh ngưng tụ, trầm giọng phân tích: “Doanh Triệu Đồng Nguyên, Doanh huynh hẳn cũng biết, công pháp hai nhà chúng ta, chủ tu đều là thuật sát phạt, bệ hạ thiên tư trác tuyệt, lại tập Chuyên Húc Nhiên Huyết Pháp, mặc dù tuổi còn trẻ, chiến lực cá nhân hẳn là cũng là người nổi bật trong Ngộ Thần Cảnh.”
Nhưng vương thất truyền xuống hai đại thần thông, cũng không phải là thần thông sát phạt.
Nam Cung gia là Binh Thánh thế gia, ba loại Binh gia thần thông đều chủ sát phạt, Nam Cung Lăng dám cuồng vọng như thế, chỉ sợ ngoại trừ vãi đậu thành binh ra, còn nắm giữ một môn thần thông khác. Cho nên…..”.
Doanh Vô Kỵ bĩu môi: “Huynh nói thẳng cha vợ ta đánh không lại không được sao, cho nên cái gì…”
Sắc mặt Triệu Ninh có chút xấu hổ.
Nếu như xét về lực uy hiếp, chỉ riêng một môn thần thông Nhân thiên tựu địa, cũng đủ khiến tất cả mọi người không dám hành động thiếu suy nghĩ, bằng không trực tiếp thiêu đốt tinh huyết để dời non lấp biển thì càng lợi hại nhưng dù sao thì núi cao còn có núi cao hơn.Trong hàng ngũ Ngộ Thần Cảnh, địa vị của Triệu Kỵ không thể kém hơn Nam Cung Lăng.
Nhưng luận đơn đả độc đấu, đó là thật sự đánh không lại.
Đây thật sự là phương hướng chủ tu giữa các nhà khác nhau mà dẫn đến, cùng là thần thông, Binh gia thần thông chính là đánh nhau mãnh liệt, bất luận đơn đấu hay là hai quân giao đấu, bằng không Doanh Việt cũng không có khả năng có được hung danh hiển hách.
Triệu Kỵ cùng Doanh Việt quan hệ không tệ, đã từng trao đổi cảm ngộ tâm đắc về thần thông, kể từ đó song phương cộng thêm thần thông gia truyền của mình, trong tay đều có ba loại thần thông, đều có hy vọng Nhập thánh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo