Người dịch: PrimeK Tohabong

Chỉ tiếc, thần thông Doanh Việt là chính do ông ta cảm ngộ, cùng tâm tính ngông cuồng của ông ta không thể tách rời, cho nên Triệu Kỵ không ngộ thấu, bằng không mặc dù chính diện đối trận, cũng chưa chắc sẽ bại bởi Nam Cung Lăng này.

Than ôi!

Tức giận!

Nhưng sự thật đúng là như vậy, bất luận là kỹ pháp, pháp thuật hay thần thông, đều có liên quan mật thiết đến thiên phú và tâm tính của người tu luyện.

Tâm tính không phù hợp, cho dù luyện kỹ pháp Phàm cấp, cũng luyện rất vất vả.

“Hả?”

Triệu Ninh nghĩ đến những thứ này, kìm lòng không đậu nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: “Doanh huynh! Ngươi vì sao lại nhớ tới tu luyện kiếm pháp phi công của Mặc gia?

Vị Doanh huynh này của mình đúng là người có gì bực bội là phọt ra khỏi miệng

Đại Lê thừa tướng không nói nữa.

Cha ruột Doanh Việt ở trong miệng hắn ta đều là lão lưu manh.

Càng là trong lúc thần trí rõ ràng cường sát Ngụy Đằng.

Phi công kiếm pháp?

Doanh Vô Kỵ có chút không vui: “Làm sao vậy? chẳng lẽ phi công kiếm pháp cùng khí chất của ta không xứng sao?”

Triệu Ninh rất thành thật gật đầu: “Không thể nói không xứng, chỉ có thể nói là một trời một vực!”

Doanh Vô Kỵ hơi hít một hơi, ngước đầu nhìn lên bầu trời: “Xem ra huynh vẫn không hiểu ta, kỳ thật con người ta cực kỳ yêu chuộng hòa bình, chuẩn tắc làm người chính là người không phạm ta ta không phạm người. Nói ra huynh có thể không tin, ở trong mắt người bên cạnh ta, ta chính là một bé đáng yêu mềm mại vô hại.”

Triệu Ninh: “.....”.

Nàng trầm mặc một hồi lâu, bất lực phun ra một câu: “Huynh hỏi những người kia ở trước cửa hiệu sách của huynh biến thành kẻ ngốc, hỏi xem bọn họ có tin hay không.

Doanh Vô Kỵ gấp quá nói: Có biết là tấn công là phương pháp phòng thủ tốt nhất không? Huynh tưởng rằng ta thích giết người khác lắm à, nói ra huynh có khi không tin, làm ra vẻ giương nanh múa vuốt thế thôi chứ là để che giấu lòng háo sắc của ta?”

Mẹ kiếp!

Sao nói thật mà chẳng ai tin?

Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến một âm thanh.

“Ô Kê ca, cho ta xem huynh háo sắc như thế nào!”

“???”

Doanh Vô Kỵ quay đầu, phát hiện Ngô Đan đang vẻ mặt chờ mong nhìn mình.

Địch Vân đứng ở bên cạnh, biểu tình tương đối im lặng.

Ngô Đan từ trên xuống dưới đánh giá Doanh Vô Kỵ vài lần, trong ánh mắt tất cả đều là thất vọng: “Ta nhìn ra vẻ háo sắc của huynh!”

Doanh Vô Kỵ mặt không chút thay đổi nhìn Địch Vân: “Địch lão ca, con chó này gần đây có phải lại đi Lầu Xanh hay không?”

“Hắn nếu là đi Lầu Xanh thì còn tốt!”

Địch Vân bĩu môi: “Hắn chính là bởi vì không đi Lầu Xanh, mấy ngày nay nghẹn đến khó chịu, nên khiến nữ Mặc giả trong công hội nhìn thấy hắn đều phải tránh đường khác. Nếu ánh mắt của hắn có thể thịt người ta thì sang năm số người Công hội Mặc giả phải tăng thêm một phần ba”.

Doanh Vô Kỵ trầm mặc một hồi lâu, giơ ngón tay cái lên với Ngô Đan: “Trâu bò!”

Ngô Đan một chút cũng không ngượng ngùng: “Đệ cấm dục mấy ngày nay, chẳng lẽ còn không xứng nhìn nữ nhân?Hơn nữa những ngày này đệ cống hiến bao nhiêu cho công hội, những nữ Mặc giả kia vì sao phải trốn tránh đệ, đệ tốt xấu cũng là một quốc công tử…”

“Được được!”

Địch Vân có chút đau đầu: “Ngươi nói với ta vô dụng, ngươi đi nói với những nữ Mặc giả kia đi”.

Nhìn hai người đấu võ mồm, Doanh Vô Kỵ nhịn không được khẽ cười cười.

Hắn vốn cho rằng Lý Thải Đàm gây ra đả kích rất lớn cho Ngô Đan, không nghĩ tới huynh đệ này của mình chẳng những không sa sút tinh thần, ngược lại thoát ra khỏi trạng thái chỉ biết ăn rồi nằm chờ chết.

Mấy ngày nay hắn không ra khỏi cửa, Địch Vân dẫn theo một tốp người Mặc giả mới cho Thư cục, rồi cũng quay về Công hội Mặc giả.

Nhìn tình huống, hai người hẳn là vẫn ở cùng một chỗ làm phát minh.

Trong yến tiệc, chắc sẽ gặp nhiều người.

Nói gì thì nói,Ngô Đan vẫn là có chút thiên phú về phát minh, trước kia đều là ở Công hội Mặc giả sống không lý tưởng, không nghĩ tới bắt đầu tự nhiên nhanh như vậy.

Hắn có chút tò mò: “Vừa rồi tại quan lễ đài vì sao không thấy các ngươi?”

Địch Vân cười nói: “Ngày hôm qua vẽ bản vẽ đến đêm khuya, hôm nay dậy muộn, lúc đến hiện trường, liền nhìn Nam Cung Lăng cầm một nắm đậu tương, cũng không biết hắn đang làm gì.

Ngô Đan theo bản năng nói: “Có thể là muốn đến đẩy mạnh tiêu thụ cây nông nghiệp đi, nghe nói năm nay biên giới Càn Lê hạn hán, mùa đông hẳn là thiếu lương thực.”

Địch Vân: “.....”.

Triệu Ninh: “.....”.

Doanh Vô Kỵ: “.....”.

……

Cung Ti Kỳ Kỳ rất lớn.

Phóng tầm mắt thiên hạ, chỉ sợ chỉ có Chu Vương Cung tại Hạo Kinh có thể sánh ngang.

Nhưng Cung Ti Kỳ Kỳ cũng rất nhỏ.

Quảng trường lớn như vậy mà suýt nữa không chứa đủ Bách gia học tử đến dự yến tiệc.

Chắc cũng phải đến 5.000-6000 người?

Doanh Vô Kỵ hơi nhếch môi lên, làm ra một vẻ mặt tự hào: “Địch lão ca, Đan, hai người thấy nhạc phụ của ta có hào phóng hay không?”

“Thật hào phóng!”

Ngô Đan gật gật đầu: “Đồ ăn ngon như vậy, phải tốn không ít tiền?”

“Mặc kệ đi, cha vợ ta có tiền!”

Doanh Vô Kỵ cười hì hì nói.

Triệu Ninh thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng sinh ra một tia ấm áp khó hiểu, bởi vì nàng cảm giác Doanh Vô Kỵ thật sự coi Triệu Kỵ là người nhà.

Tuy rằng giữ lại một ít thủ đoạn quỷ quái cùng một chút đề phòng, nhưng loại cảm giác thỏa mãn lại đắc ý này không lừa được người.

Mọi người thường nói vô tình nhất là đế vương gia, nhưng chuyện của đế vương gia lại khác hoàn toàn trong ấn tượng của người thường.

“Ngon lắm”

Ánh mắt Địch Vân cũng không rời khỏi món ngon bày trên bàn.

0.45529 sec| 2416.398 kb