Người dịch: PrimeK Tohabong
Doanh Vô Kỵ tự đáy lòng tán thưởng nói, trước không đề cập tới tính thực dụng của thần thông này, chỉ riêng khống chế hiện trường thiên địa, chính là hiện trường mà tất cả phạm nhân làm màu tha thiết ước mơ, dù sao…
Mạnh hay không mạnh, chỉ là chuyện nhất thời.
Có hữu dụng hay không mới là chuyện cả đời.
Không!
Dù cho ngươi chết, mọi người cũng sẽ nhớ kỹ cảnh ngươi làm cả hiện trường khiếp sợ.
Cuồng phong không ngừng, nhưng khán đài đã khôi phục một chút yên tĩnh.
Xa xa, một trận to rõ tiếng ngựa hí truyền đến, sau đó liền vang lên âm thanh xe ngựa kêu vang.
Một cỗ xe 5 ngựa kéo đến phi trên con đường trải đá trên không trung.
Cuối cùng, tao nhã dừng lại bên cạnh nghêng lễ đài.
“Bệ hạ đến!”
Âm thanh thái giám vang lên.
Mọi người ở đây đồng loạt hành lễ.
“Cung nghênh bệ hạ!”
Cung nghênh Lê vương!
Trong tiếng hô của hàng nghìn người, Triệu Kỵ lúc này mới từ trên xe ngựa xuống.
Khương Thái Uyên cười ha ha nghênh đón: “Lê Vương bệ hạ tới sớm!”
“Để Phủ lệnh đại nhân chờ rồi!”
Triệu Kỵ khẽ mỉm cười, vung tay lên, con đường trên không trung liền trong nháy mắt đổi hướng, đợi sau khi xe ngựa vững vàng chạy xuống mặt đất, con đường mới chậm rãi hướng về phía đông nam hạ xuống, từng viên đá vụn lớn nhỏ không đồng nhất hạ xuống, xây thành quan tinh đài (đài ngắm sao) đâu vào đấy.
Rõ ràng là kiến trúc bằng đá vụn nhưng đài trên cao thoạt nhìn lại kiên cố dị thường.
Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ một cách bất thường, thậm chí rất khó nghe thấy tiếng đá va chạm.
Nhìn cảnh này, đệ tử Ngụy gia cùng Hàn gia ở đây đều lộ ra thần sắc ngưng trọng lo lắng.
Lê Vương lần này bế quan, mặc dù chưa Nhập thánh, nhưng tu vi hình như càng cao.
Triệu Kỵ lúc này mới khẽ mỉm cười, làm ra một cái thủ thế mời: “Phủ lệnh đại nhân, mời!”
Lê Vương bệ hạ mời!
“Mời cùng đi!”
Triệu Kỵ cùng Khương Thái Uyên cười ha ha, liền cùng nhau đi tới chủ vị nghênh lễ đài.
Khương Thái Uyên tuy rằng bất luận tu vi hay là địa vị thực tế, đều kém Triệu Kỵ quá nhiều, nhưng dù sao cũng là trưởng quan cao nhất của Chu Nhạc phủ, theo Chu Lễ là có thể cùng chư hầu Vương ngồi ngang hàng.
Hắn cũng không luống cuống, cùng Triệu Kỵ giống như là bạn cũ xa cách nhiều năm.
Đương nhiên, Chu thiên tử cũng có thể phái ra một quan viên có thực quyền.
Bất quá đây là Bách gia thịnh hội, trên danh nghĩa không nên xen lẫn bất luận nhân tố chính trị gì, phái một quan nhạc phủ lệnh là vừa vặn.
Triệu Kỵ nhìn sắc trời một chút, đã gần đến buổi trưa.
Ông ta khẽ mỉm cười, liền cao giọng nói: “Chư vị phu tử, đã đến, liền mời hiện thân đi!”
Vừa dứt lời, phía đông liền xuất hiện từng trận hào quang.
Trước hào quang này thì ngay cả mặt trời lúc chính ngọ đều ảm đạm rất nhiều.
Một vị lão giả mặc nho bào màu trắng đạp hào quang mà đến.
Lão ta ăn mặc giản dị, không có vật dụng trang trí đắt tiền.
Nhưng nhất cử nhất động hiển lộ quý khí.
Hạ thân đáp xuống quan tinh đài.
Chắp tay với quần chúng rồi sải bước xuống quan lễ đài
Mạnh phu tử vẫn khỏe!
Triệu Kỵ theo Chu Lễ, khách khí chắp tay.
Mạnh phu tử cười nhạt nói: “Từ biệt mấy năm, Lê Vương bệ hạ vẫn uy nghi không giảm, lão phu cũng đã thành lão hủ già nua, thật sự là đáng tiếc!”
“Mạnh phu tử thật sự quá khiêm tốn!”
Khương Thái Uyên cười ha ha: “Mạnh phu tử càng già càng tiêu dao, càng sống càng giống thần tiên, nói lão hủ không khỏi quá mức khiêm tốn”.
Mạnh phu tử nghẹn một chút, nhìn thoáng qua Khương Thái Uyên trên người mặc quan phục, xác định hắn chính là Nhạc phủ lệnh, không khỏi có vài phần ngạc nhiên: “Phủ lệnh đại nhân trẻ tuổi như thế, liền được Chu thiên tử coi trọng, hành vi cử chỉ không câu nệ, cũng là một vị diệu nhân!”
Khương Thái Uyên vui tươi hớn hở nói: “Cái gì diệu nhân diệu nhân chứ, Mạnh phu tử hẳn là đã quên đã từng dạy ta ở Học cung Tắc Hạ!”
“À…..”.”
Mạnh phu tử rõ ràng không nhận ra Khương Thái Uyên.
Khương Thái Uyên có chút mất mặt, liền đè thấp giọng nói: “Mạnh phu tử, ta là Khương Thái Uyên …”
“Khương…”
Mạnh phu tử biết đây là quốc tính, nhưng Khương Thái Uyên cái tên này, lão ta thật sự không nhớ ra.
Khương Thái Uyên nhỏ giọng nói: “Năm đó uống say thiếu chút nữa đốt Học cung, chính là ta đó”.
Mạnh phu tử vẫn nghi hoặc, lại ngược lại khuyên giải an ủi: “Không sao, phu tử không ghi thù!”
Khương Thái Uyên: “.....”.
“Phì phì…..”.
Trên quan lễ đài, Triệu Ninh nhịn không được cười.
Doanh Vô Kỵ chép miệng: “Mạnh phu tử này cũng là một diệu nhân!”
Tề Lỗ đại địa, quê hương của Khổng Mạnh, Mạnh Ngu này chính là thế tôn Mạnh Thánh, sau khi Học cung Tắc Hạ cùng Điền thị tan rã, môn nhân chư thánh trốn đi, Mạnh Ngu liền trở thành cung chủ Học cung Tắc Hạ hiện giờ.
Tuy rằng địa vị so ra kém Thánh Nhân, nhưng cũng là hoàn toàn xứng đáng với Cường giả Ngộ Thần Cảnh thêm nữa nhìn cũng tương đối nho nhã hiền hòa, thế mới được xưng là đại Nho
Kiếp trước xem tiểu thuyết võng du, trong đó đại nho một đám người bụng dạ hẹp hòi đố kỵ hiền tài, chèn ép nhân vật chính các loại, thật có chút một lời khó nói hết.
Trên nghênh lễ đài, ba người hàn huyên một lát, liền mời Mạnh phu tử vào vị trí.
Trong nháy mắt Mạnh phu tử vào vị trí, bầu trời phía tây truyền đến một trận tiếng chim hót.
Tuy là tiếng chim hót, lại mơ hồ nghe như tiếng máy bay khuếch trương.
Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy trên mây, một con chim đại bàng sải cánh gần 10 trượng lao xuống, thẳng đến Quan Tinh đài.
Ngay tại khoảng cách từ đài quan sát không đến ba trượng, chim đại bàng đột nhiên vỗ cánh, mang theo một trận cuồng phong, thân hình dừng lại, vững vàng dừng lại trên quan tinh đài.
Mọi người lúc này mới nhìn thấy, con đại bàng này quanh thân khắp nơi chớp động kim loại sáng bóng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo