Người dịch: PrimeK Tohabong
Miệng Doanh Vô Kỵ muốn cười nứt miệng tuy rằng ngoại trừ một trong 72 thuật Địa sát ra, phẩm cấp kỹ năng hắn học được phần lớn không tính là cao, nhưng lượng thật con mẹ nó nhiều.
Đúng là một kho báu.
Xem ra cần phải trói hắn lại, mỗi ngày biểu diễn cho hắn nghe, người khác một ca khúc cũng có thể hát cả đời, mình dựa vào cái gì không thể?
Vừa vặn mình từ sau khi đạt được<> còn chưa hát bài nào, cái này rốt cục có đất dụng võ.
Thập Tam gia bên cạnh có chút không kiên nhẫn: “Hỏi chính sự đi!
Doanh Vô Kỵ tạm thời ngăn chặn xúc động muốn mở giọng hát, trầm mặt hỏi: “Nói đi! Phối hợp tác chiến của các ngươi ở Lê quốc, rốt cục là gia tộc nào?
Thiết Ngưu vẻ mặt rùng mình, không còn giống cái bộ dạng bất cần đời lúc trước.
Hắn cắn răng: “Không thể trả lời!”
Tôi với nàng rất tốt, nàng~~~trong lòng đều biết!
“Đừng hát, hát cũng vô ích!”
“Ngươi có tin hay ta nói với phụ vương ta là chưa nhận hàng không?”
“Nói cũng vô dụng!”
Doanh Vô Kỵ có chút khó chịu, xắn tay áo lên chuẩn bị giáo huấn hắn.
Thập Tam gia bên cạnh bỗng nhiên mở miệng: “Để ta thử xem!”
Dứt lời, liền một tay xách Thiết Ngưu lên: “Ta nói lúc trước nhìn ngươi hình như có chút quen mắt, hóa ra ngươi lúc còn trẻ đã tới sứ quán, bất quá khi đó ngươi cũng khá chải chuốt, hiện tại thoạt nhìn lại giống một nông dân.”
Thiết Ngưu hỏi ngược lại: “Vậy thì sao?”
Thập Tam gia nhìn hắn, như có điều suy nghĩ: “Ngươi… là người Lý gia!”
Thiết Ngưu run lên một cái, thần sắc kinh hãi!
“Ngươi… là người của Lý gia!”
Một buổi nói chuyện, làm cho Thiết Ngưu hoàn toàn nhũn não.
Hắn không nói gì, nhưng vẻ mặt cứng ngắc đã nói lên tất cả.
Doanh Vô Kỵ nhìn bộ dạng này của hắn, liền biết Thập Tam gia đoán đúng, lúc này liền dựng thẳng ngón cái lên: “Thập Tam gia thật sự là tuệ nhãn như đuốc, liếc mắt một cái, liền có thể đoán ra hắn là người Lý gia. Đại Càn để một vị đại trí như Tam gia ở sứ quán, không khỏi cũng quá thiệt thòi!”
Thập Tam gia liếc Doanh Vô Kỵ một cái, rất có loại cảm giác bất đắc dĩ.
Trước kia ở trong mắt hắn, Doanh Vô Kỵ chẳng qua là một con tin vô cùng bình thường, đối với Càn Quốc mà nói giống như phọt phẹt, ăn vào vô vị bỏ đi đáng tiếc.
Nhưng biểu hiện gần đây của Doanh Vô Kỵ, hình như có chút hương vị của Doanh Việt năm đó.
Kết quả tên này lại là một tên nịnh hót.
Hắn lắc đầu: “Đoán được chuyện này không phải ta, mà là cha ngươi!”
Doanh Vô Kỵ nghi hoặc: “Cha ta?”
Thập Tam gia gật đầu: “Trước kia khi cha ngươi còn là con tin ở Lê quốc, đã quen biết tỷ đệ Lâm gia, bọn họ xuất thân từ hàn môn suy tàn, nhưng biểu hiện của tỷ đệ Lâm gia lại không giống đệ tử hàn môn chút nào, lúc ấy đã suy đoán sau lưng bọn họ có phải có đại gia tộc chống đỡ hay không.
Sau đó thì sao? Sao lại đoán ra là người Lý gia?
“Ngoại trừ Lý gia, ai lại có thể tạo ra Lâm Thiết Ngưu cái loại quái thai cái gì đều biết này?”
“Hình như thế!”
Doanh Vô Kỵ gật gật đầu, Lâm Thiết Ngưu này tuy rằng chỉ nắm giữ một pháp thuật địa cấp, nhưng Hoàng cấp huyền cấp nhiều vô số kể.
Có thể nắm giữ pháp thuật Địa cấp hay không còn phải có bối cảnh, thiên phú cùng cơ duyên.
Nhưng Huyền cấp, Hoàng cấp mới là nội tình của gia tộc sau lưng.
Khắp thiên hạ, ngoại trừ Chu vương thất loại bug này, thì chỉ có Lý gia, mới có thể có nội tình thâm hậu như vậy.
Không đúng!
Doanh Vô Kỵ thần sắc rùng mình: “Sau lưng Lâm Thiết Ngưu là Lý gia, hậu trường của Lâm Thanh chẳng phải cũng là Lý gia sao? cho nên Doanh Vô Khuyết huyết mạch Chuyên Húc này cũng không phải là ngẫu nhiên, mà là đầu tư cực lớn của Lý gia, lần này Doanh Vô Khuyết ám sát ta, nội ứng ở Lê quốc cũng chính là Lý gia?
Thập Tam gia nghẹn một chút, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Bệ hạ trước kia chỉ hoài nghi Lâm Thanh là người Lý gia, mãi cho đến khi Doanh Vô Khuyết xuất hiện mới xác định. Bất quá lần ám sát này, trước đây đích xác khó bề phân biệt, chắc hẳn bệ hạ cũng vừa suy nghĩ cẩn thận.
Ồ…...
Doanh Vô Kỵ cảm thấy, lời giải thích này của Thập Tam gia cũng không phải là không có đạo lý, nhưng cũng tuyệt đối có thể nói rõ lão lưu manh Doanh Việt không đơn thuần.
Lý gia cũng đầu tư kinh người, loại thiên tài từ trứng nước đối với Lê quốc cực kỳ quan trọng, mấy trăm năm gần đây Nữ tử Lý gia cũng đại đa số cung ứng cho đại gia tộc Nội bộ Lê quốc.
Không nghĩ tới bọn họ lại mở một tài khoản ẩn danh “Lâm gia” này, đầu tư vào Doanh Việt đang làm con tin ở Lê quốc.
Sau đó thật đúng là con mẹ nó đầu tư trúng, Doanh Việt chẳng những làm Càn Vương, hơn nữa còn cùng Nữ tử Lý gia sinh một đứa con thức tỉnh huyết mạch Chuyên Húc.
Hắn bĩu môi: “Lý gia thật sự tính toán tốt, thời điểm lão lưu manh trở về Càn quốc không hề căn cơ, nếu không phải mẫu tộc của ta ủng hộ, lão ta cho dù thực lực có mạnh hơn nữa cũng không ngồi lên được Càn vương vị. Kết quả ta bị đưa tới làm con tin, để con chó Doanh Vô Khuyết kia trở về hái đào. Ha ha… Lão lưu manh thắng đậm, Lý gia cũng thắng đậm, chỉ có chúng ta thua thiệt đúng không?”
Thập Tam gia: “......”
Thiết Ngưu ở một bên nhịn không được nở nụ cười, tiếng cười đặc biệt càn rỡ: “Không nghĩ tới dĩ nhiên đều bị các ngươi đoán ra, nhưng đoán ra thì thế nào?”
Doanh Vô Kỵ cười nhạo một tiếng: “Ngươi có cảm giác hay không, ngươi hiện tại đã không có gì để mất, cho nên nói thế nào hay làm thế nào đều không việc gì phải không?”
Thiết Ngưu gật đầu: “Đúng thế đấy! Thế thì như thế nào?”
Doanh Vô Kỵ xoay người nhìn về phía Thập Tam gia: “Thập Tam gia có trông chừng hắn được không?”
Thập Tam gia gật đầu: “Chạy không thoát, chết không thoát!”
“Vậy thì tốt rồi!”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo