Người dịch: PrimeK Tohabong
Bộ dáng này của bà, khiến Doanh Vô Khuyết cảm thấy vô cùng xa lạ.
Phảng phất từ trong mắt bà, hắn có thể cảm thấy kinh tởm cả chính mình.
Ánh mắt hắn né tránh, ngập ngừng nói: “Con hiểu rồi!”
Lâm Thanh đỡ hắn dậy, lại khôi phục bộ dáng tươi cười: “Mau trở về phòng nghỉ ngơi, lát nữa vương hậu sẽ tới nghiệm thương!”
“Vâng!”
Doanh Vô Khuyết lảo đảo đứng dậy, đau đớn trên người làm cho hắn đau đến không muốn sống, tâm tình càng tối tăm đến cực hạn.
“Doanh Vô Kỵ!
Hôm nay tất cả là do ngươi gây ra!
Sớm hay muộn, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp bội!”
……
Hắt xì!
Trước cửa sứ quán Càn Quốc, Doanh Vô Kỵ hắt xì một cái: “Con mẹ nó ai đang mắng ta thế?”
Một bên, Thập Tam gia ngồi xổm trước cửa lớn, hai tay đút trong tay áo, nghiễm nhiên là dáng vẻ lão nông ngồi xổm.
Ông ta cười nhạo một tiếng: “Ngươi chính là thân thể quá yếu, cảm lạnh!”
“Cái rắm!”
“Hả? Ngươi nói lại lần nữa!”
“Thập Tam gia ta sai rồi, ta muốn nói là ngài đánh rắm!”
“……”
“Ta hỏa lực rất vượng, làm sao có thể bị cảm lạnh?”
“Ngươi hỏa lực vượng như vậy, không phải là Thượng mã phong trên bụng nữ nhân hả?”
“Chúng ta có thể không nhắc tới chuyện này được không?”
“Vậy ngươi thân thể yếu ớt!”
Doanh Vô Kỵ nóng nảy: “Thân thể ta không yếu, nhất định là có người mắng ta, hơn nữa trời cũng có chút lạnh!”
Thập Tam gia lại nghiêm mặt, thêm dầu thêm muối: “Nói bậy, trời không lạnh!”
Doanh Vô Kỵ liếc hắn một cái: “Trời không lạnh, sao Tam gia giấu tay khó coi như vậy.
Thập Tam gia cũng liếc hắn một cái: “Không phải tay ngươi cũng cất trong tay áo rồi hả?”
Doanh Vô Kỵ: “......”
Hắn vội vàng rút tay từ trong tay áo ra, thật sự không hợp với hình tượng quý công tử tao nhã của mình.
Bất quá thời tiết hình như đích xác có chút lạnh, hung thủ cẩu thả này sao còn chưa trở về báo cáo, hại ông mày đợi thời gian dài như vậy?
Không phải là lão lưu manh nói mà không giữ lời chứ?
Hắn vừa mới nghĩ đến đó liền nhìn thấy một bóng người chạy về phía sứ quán.
Tuy nói nơi này cách nơi phồn hoa Giáng Thành rất gần, nhưng người này rõ ràng không thích hợp.
Bước chân lảo đảo.
Hai mắt vô thần.
Trên quần áo trên ngực đều là máu.
Giống như một cái xác không hồn.
Mà khuôn mặt của hắn, cùng huyết khôi lúc trước không khác gì nhau.
Thiết Ngưu đi tới trước mặt hai người: “Hung thủ là ta, ngươi tùy tiện xử lý đi!”
Bản công tử còn tưởng rằng các ngươi sẽ vùng vẫy giãy chết một phen, bất quá xem ra cũng bị bản công tử thuyết phục…... Ai à! Thập Tam gia, xử lý hắn!
Sức mạnh của Thập Tam gia đúng là khủng, xách một tên gần 100kg mà nhẹ như xách gà.
Chỉ chốc lát sau, mấy người đã vào trong mật thất.
Thiết Ngưu bị phong kín chân khí, cả người bị trói chặt, ngay cả cằm cũng bị châm độc, ngay cả khí lực cắn lưỡi tự sát cũng không có.
Doanh Vô Kỵ nheo mắt: “Ta hỏi cái gì, ngươi trả lời cái đó, hiểu chưa?”
Thiết Ngưu sầu thảm cười: “Muốn giết muốn róc thịt tất nghe theo tôn tiện, nhưng đừng hỏi, khó coi lắm!”
Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: “Ngươi có tư cách cò kè mặc cả với ta không?”
Thiết Ngưu thần sắc đờ đẫn: “Nhiều nhất bất quá là giết ta thôi, ta còn có cái gì để mất chứ?”
Doanh Vô Kỵ nở nụ cười: “Vị hung thủ huynh đệ này, ngươi lần này rốt cuộc có tự mình dẫn xác đến tận cửa hay không thì phụ vương ta và Lâm quý phi cũng không biết? Nếu ngươi không nói, ta bảo là chưa nhận được hàng thì chủ của ngươi sẽ bị chịu trừng phạt, ngươi không muốn chết vô ích chứ?”
Thiết Ngưu: “??”
Doanh Vô Kỵ: “Tên!”
Thiết Ngưu: “Thiết Ngưu!”
Doanh Vô Kỵ: “Tuổi!”
Thiết Ngưu: “Bốn mươi bảy!”
……
Sau một phen thẩm vấn, rốt cục hiểu được lai lịch của Thiết Ngưu này.
Người này là con nuôi của phụ thân Lâm Thanh, vốn đã võ nghệ siêu quần, tùy tiện đi theo bất kỳ một thế lực lớn nào, lấy tu vi Thai Thuế Cảnh tam phẩm linh thai, cho dù vào thế lực lớn nào, cũng có thể sống rất tốt, nhưng hắn vẫn đi theo bên người Lâm Thanh.
Sau đó Lâm Thanh ẩn cư, hắn liền đi theo bảo vệ, mấy chục năm qua cho tới bây giờ chưa từng có nửa điểm lười biếng.
Doanh Vô Kỵ bừng tỉnh đại ngộ: “Thì ra là một con chó liếm!”
(Chó liếm: từ lóng trên mạng xã hội chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn dày mặt đi theo).
“Ngươi nói ai là chó liếm?”
Thiết Ngưu rốt cục không nhịn được, thanh âm cũng trở nên thê lương.
Tuy rằng hắn chưa từng nghe qua từ chó liếm, nhưng cái từ này thật sự quá hình tượng.
Doanh Vô Kỵ hỏi ngược lại: “Làm việc cho tiểu nữ thần yêu dấu, đến cuối cùng lại bị tiểu nữ thần tự mình tiễn vào cõi chết, sao ngươi thảm như vậy chứ?”
“Câm miệng!”
Khóe mắt Thiết Ngưu muốn nứt ra, đôi mắt đều đỏ lên.
【 Lời nhắc】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được kỹ pháp phàm cấp《 Dịch Thanh 》.
Cái shit gì thế này!
Kỹ năng giọng hát!
Hắn nhìn quả cầu kỹ năng chi chít trên thang cảm xúc Thiết Ngưu, nhất thời con mắt đều xanh lại.
Nhiều kỹ năng như vậy, chẳng phải là kiếm bộn sao!
Doanh Vô Kỵ khẽ thở dài một hơi: “Thì ra ngươi cũng là người đàn ông từng bị tình cảm làm tổn thương, nhìn ngươi thương tâm như vậy, ta hát cho ngươi nghe một bài nhé!”
Thiết Ngưu quay đầu đi chỗ khác: “Không nghe!
Doanh Vô Kỵ: “Vậy ta hát đây!”
Thiết Ngưu: “??”
Doanh Vô Kỵ nhớ lại một lần thần khúc video ngắn kiếp trước, hắng giọng hát: “Tôi với nàng rất tốt, nàng~~~trong lòng đều biết! Tôi đối tốt với nàng, đối tốt với con nàng, nhưng nàng vẫn thờ ơ coi tôi như hư vô”
“Phiền phức quá!”
Thiết Ngưu nổi giận, muốn đứng lên, nhưng cả người bị trói, ngã đùng ra đất.
Nhưng Vô Kỵ vẫn lải nhải không ngừng.
【 Lời nhắc 】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được kỹ pháp hoàng cấp 《 Phá Tâm Chưởng 》.
【 Lời nhắc 】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu đột phá 90, ngẫu nhiên thu được hoàng cấp pháp thuật 《 Phân Cân Thác Cốt Thủ 》.
【 Lời nhắc 】 【 Lời nhắc 】 【 Lời nhắc 】 【 Lời nhắc 】 ……:
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo