Chương 180:Càn Ngục Cửu Hình

Người dịch: PrimeK Tohabong

Doanh Vô Khuyết thở gấp, đầu óc choáng váng trực tiếp ngồi dưới đất, ánh mắt tan rã nhìn sàn nhà, giống như cả người đều mất đi thần trí.

Lâm Thanh cũng nhịn không được, ngồi trên ghế che mặt mà khóc.

Qua một hồi lâu, ngay tại hai mẹ con tâm tình hơi hòa hoãn, cửa phòng “Két” một tiếng bị đẩy ra.

Hai mẹ con nhanh chóng đứng lên, bởi vì có thể lặng lẽ ra vào nơi này, ngoại trừ Càn Vương Doanh Việt ra, không còn bất kỳ người nào.

“Bệ hạ!”

“Phụ vương!”

Hai mẹ con cố gắng giữ trấn định để không bị Doanh Việt nhìn ra manh mối.

Nhưng Doanh Việt mở miệng câu nói đầu tiên, khiến cho bọn họ không nhịn được.

“Làm không sai, ít nhất không bao che hung phạm!”

“……”

Hai mẹ con luống cuống, chân tay luống cuống đứng tại chỗ, không biết nên nói cái gì.

Nếu Doanh Việt thật sự muốn, động tác của bọn họ muốn giấu diếm được cường giả Ngộ Thần Cảnh, vẫn là có chút khó khăn.

Doanh Việt quét mắt nhìn hai mẹ con một cái, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng: “Không muốn nói gì sao?”

Lâm Thanh vội vàng giải thích: “Bệ hạ, thiếp thật sự chỉ bảo hắn khuyên Vô Kỵ ở lại Lê quốc, thật sự không có…”

“Vậy thì sao?”

Doanh Việt hừ một tiếng: “Vô Kỵ đã chết một lần!”

Lâm Thanh hốc mắt có chút đỏ lên: “Bệ hạ! thần thiếp cũng không biết sự tình sẽ biến thành như vậy, nhưng bệ hạ hiểu thần thiếp, thần thiếp…”

Doanh Việt không có nghe bà ta nói tiếp, mà xoay người nhìn về phía Doanh Vô Khuyết: “Việc này bởi vì ngươi mà ra, ngươi cảm thấy nên xử lý như thế nào?”

Doanh Vô Khuyết hơi cúi đầu, cắn răng nói: “Nhi thần biết tội, kính xin phụ vương trách phạt!”

“Tốt lắm!”

Doanh Việt gật gật đầu, chợt vỗ vỗ tay, rất nhanh đã có người mang hình cụ đi lên.

Xếp thành một hàng, rực rỡ muôn màu.

Sắc mặt Doanh Vô Khuyết nhất thời trở nên tái nhợt như tờ giấy.

Lâm Thanh cũng luống cuống: “Bệ hạ, đây chính là Càn Ngục Cửu Hình, chỉ có dòng họ phạm phải tử tội phải lưu lại thân thể để báo quốc mới phải chịu hình phạt này!

Hình phạt này mặc dù không tổn hại tu vi, nhưng khi hành hình lại sống không bằng chết.

Doanh Việt nổi giận, cao giọng quát: “Vì tranh ngôi vị hoàng đế, hãm hại anh em, theo Đại Càn Luật, chẳng lẽ không đáng chết sao?”

Âm thanh của lão ta như chuông đồng, uy áp Ngộ Thần cảnh, khiến hai mẹ con dường như đứng không vững.

Lâm Thanh trầm mặc, món nợ này cho dù như thế nào cũng sẽ tính lên đầu Doanh Vô Kỵ.

Doanh Vô Khuyết cắn răng nói: “Việc này tuy không phải nhi thần gây ra, nhưng bởi vì nhi thần mà gây ra, nhi thần nguyện chịu hình phạt!”

“Đi đi!”

Thắng Việt khoát tay áo.

Doanh Vô Khuyết hít sâu một hơi, sải bước đi tới, thần sắc không có đặc biệt kích động, nhưng thân thể lại bởi vì sợ hãi mà khẽ run rẩy.

Mặc dù Cửu hình này là để trừng phạt, nhưng bản chất vẫn là lưu lại tính mạng và tu vi của người bị trừng phạt.

Nhưng rất nhiều người bị kết án đều bởi vì không chịu nổi thống khổ, mà đã cắn lưỡi tự sát khi đang chịu hình phạt.

Nói không sợ, đó là giả.

Bốp!

Roi sắt đâm xuống, để lại trên người hắn một vết máu.

Cái roi sắt này phủ kín gai thép nhỏ rậm rạp, một roi quất xuống sẽ mang theo máu thịt, trên đó có nọc kiến lửa, tuy rằng không độc, nhưng vẫn sẽ làm cho người ta đau ngứa muốn sống không được chết không xong!

Nửa canh giờ kế tiếp, Doanh Vô Khuyết đã trải qua thời khắc tối tăm trong cuộc đời hắn.

Trong quá trình bị hành hình này có vài lần hắn thiếu chút nữa cắn lưỡi tự sát, nhưng dưới cái nhìn chăm chú hờ hững của Doanh Việt, vẫn kiên trì.

Chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ, hắn cũng cảm giác mình phảng phất đã qua mấy vạn năm.

Cuối cùng, hình phạt đã kết thúc.

Doanh Vô Khuyết quỳ rạp trên mặt đất, vô lực thở dốc, cảm giác mỗi lỗ chân lông mỗi tấc da thịt đều giống như là ở bị chao trong chảo dầu.

Doanh Việt cũng thở ra một hơi, xoay người nhìn về phía Lâm Thanh khóc đến mệt rũ, trầm giọng nói: “Đợi lát nữa vương hậu sẽ tới đưa thuốc trị thương!

Dứt lời, trực tiếp xoay người rời đi.

Lâm Thanh lúc này mới dám lảo đảo chạy đến bên cạnh Doanh Vô Khuyết: “Vô Khuyết, con không sao chứ!”

“Không sao!”

Doanh Vô Khuyết vẻ mặt lại có chút lạnh lùng, quay đầu sang một bên không nhìn Lâm Thanh.

Lâm Thanh cắn cắn đôi môi tái nhợt: “Con cũng thấy đấy, phụ vương con cái gì cũng biết, nếu không…”

Thanh âm Doanh Vô Khuyết vô cùng suy yếu, nhưng vẫn có thể nghe ra oán khí đè nén: “Nhưng khi đó, chúng ta ai cũng không biết phụ vương đang nghe lén!Mẹ đưa cậu vào chỗ chết, tại sao trong lòng không có một chút nặng nề gì, có phải mẹ là người không tim không”

“Làm càn!”

Lâm Thanh tức giận đến toàn thân run rẩy, liền cho hắn một bạt tay: “Ngươi dám nói vi nương không phải!”

Doanh Vô Khuyết căm hận nói: “Cậu là người nhà của chúng ta !

“Ta độc ác?”

Lâm Thanh tức giận nở nụ cười, hạ giọng nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, cậu ngươi trước khi đi cùng ngươi ăn cơm, ngươi đã nói gì với hắn?Hắn từ trước đến nay đều nghe lời ta, vì sao lần này lại tự tiện chủ trương, muốn giết chết Doanh Vô Kỵ!”

Doanh Vô Khuyết nghẹn họng: “Con…...”

Lâm Thanh vừa phẫn nộ vừa thất vọng: “Hại chết cậu của ngươi là con, còn con lại không dám nhận, nếu con thật sự không thẹn với lương tâm, lúc vừa rồi chịu hình phạt, vì sao không dám thay cậu của ngươi cầu tình?”

Doanh Vô Khuyết ánh mắt né tránh: “Con…”

Lâm Thanh vuốt ve mặt của hắn, động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt lại có chút lạnh lùng: “Thì ra con cũng sợ không ngồi được lên vương vị! nhớ kỹ, mục đích cuộc đời này của con, chính là ngồi lên vương vị Đại Càn, kế thừa y bát của phụ vương con, một ngày kia để Đại Càn thống nhất thiên hạ!”

Trước khi đạt được mục đích, con có thể đê tiện, có thể dối trá, nhưng nhất định không nên bị những thứ này dẫn dắt làm ra chuyện ngu xuẩn! Đã hiểu chưa?”

0.65957 sec| 2414.68 kb