Mục đích bây giờ giống như là lời vị huynh đài kia vừa nói là muốn tạo nên ảnh hưởng khủng bố tinh thần đối với “Lich King” Mệnh Phàm, chúng ta ở cash xa như vậy mà toàn thân trên dưới còn cảm thấy không khỏe, thì Mệnh Phàm đang đứng ngay ở truwosc mắt A Hoa Tỷ hiện tại nhất định đã chịu không ít tổn thương.
Vì thế cho nên mỗi hành động cũng như lời nói quái lạ của A Hoa Tỷ là vì muốn khủng bố tinh thần của “Lich King” Mệnh Phàm, giống như ý định của Mệnh Phàm đối với Ngọc Sinh Yên vậy, dùng tâm lí đánh bại đối thủ, vì “Nữ thần Võng du” Ngọc Sinh Yên đã bị “Lich King” Mệnh Phàm bức bách mà trả thù.
Thế nên đối với ý nghĩa lặng lẽ trong mỗi hành vi của A Hoa Tỷ đượi yên lạng lan truyền trong nhà thi đấu, làm cảm động không ít thiếu nam thiếu nữ.
A Hoa tỷ, không ngờ cô ta xấu xí như vậy nhưng tấm lòng lại lương thiện như vậy, bởi vì muốn giúp Ngọc Sinh Yên báo thù, không tiếc làm đến trình độ này.
Thậm chí sau khi những lời giải thích về hành động này truyền tới tai, Phong Ma Tiểu Xích Lang còn khịt mũi coi thường, bởi vì theo hắn được biết, mối quan hệ của A Hoa Tỷ và Mệnh Phàm vẫn rất tốt, đúng là miệng lưỡi con người đáng sợ quá đi.
Nhưng cô gái nhỏ là người chủ trì Tiểu Miêu thì không nghĩ như vậy, cô ta không thể nào kháng cự đối với những chuyện xưa như vậy, lén lút vì A Hoa Tỷ mà lau nước mắt, kiên định với niềm tin của chính mình, yên lặng nhìn kĩ thân hình cao to của A Hoa Tỷ trên sân thi đấu, trong lòng yên lặng quyết định, cho dù có ói sấp mặt ta cũng phải xem hết quá trình thi đấu của A Hoa Tỷ, đánh bại “Lich King” Mệnh Phàm, mọi người đều có trách nhiệm, A Hoa Tỷ cố lên!
…
Mặc kệ những trí tưởng tượng bay cao bay xa của tất cả mọi người làm sao để bẻ cong hiện thực, nhưng xác thực là lúc này Tiêu Phàm cảm thấy cực kì áp lực khi đứng trước mặt của A Hoa Tỷ.
Tiêu Phàm chỉ có thể lặp đi lặp lại những lời tự an ủi chính mình là vò đã mẻ thì sợ gì sứt, dù sao cũng đã ngủ chung với A Hoa Tỷ rồi, thì chút chuyện này có đáng là gì.
Mà A Hoa Tỷ lại cảm thấy bản thân mình hạnh phúc cực kì, bởi vì Phàm ca thân ái đang thân mật gọi cô ta là Hoa Hoa, ở trong cuộc đời của A Hoa Tỷ còn có gì có thể tuyệt vời hơn, hạnh phúc hơn so với việc liếc mắt đưa tình cùng với Phàm ca cơ chứ?
Tiêu Phàm nhìn A Hoa Tỷ trước mặt vẫn bất động, mang theo vẻ mặt đã vô cùng tái nhợt xác nhận với A Hoa Tỷ: “Vậy bây giờ chúng ta có thể so tài rồi sao?”
Lên đài đã được một lúc, mặc dù Tiêu Phàm không có chút tự tin nào đối với loại nhiệm vụ gian khổ là đánh thắng được A Hoa Tỷ, nhưng hắn vẫn mong cuộc so tài có thể nhanh chóng bắt đầu, bởi vì hắn không chờ nổi nữa rồi, hắn sợ việc tiếp xúc gần gũi thời gian dài, nhìn kỹ dáng vẻ “xinh đẹp” của A Hoa Tỷ này, mắt của hắn sẽ vĩnh viễn bị mù mất, hơn nữa nội tâm của hắn cũng sẽ vì vậy mà triệt để vỡ nát trước khi đấu võ.
“Cái gì, anh Phàm, anh sẽ ra tay với Hoa Hoa sao?”
Lúc A Hoa Tỷ nghe lời Tiêu Phàm nói, trên mặt hiện rõ vẻ không dám tin, bộ dáng đáng thương mở to hai mắt nhìn Tiêu Phàm.
Đương nhiên cái “điềm đạm đáng yêu” này chỉ là nói một cách tương đối, ở trong lòng A Hoa Tỷ, dáng vẻ của cô hiện tại rất điềm đạm đáng yêu, tất nhiên ngoại trừ A Hoa Tỷ ra, trong mắt người khác tư thái của A Hoa Tỷ chữ “yêu” trong “điềm đạm đáng yêu” phải đổi thành chữ “sợ” mới đúng.
Tiêu Phàm nhìn A Hoa Tỷ trước mặt, thân thể không khỏi lui về sau một bước, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với A Hoa Tỷ: “Bây giờ chúng ta đang thi đấu, là đối thủ, bất luận thế nào chúng ta cũng phải phân rõ thắng bại.”
“Hóa ra là như vậy, em còn tưởng anh Phàm chán ghét Hoa Hoa đáng yêu nữa chứ.”
Nghe Tiêu Phàm giải thích xong, A Hoa Tỷ thở dài một hơi, sau đó lại vui vẻ, đưa một cánh tay cường tráng lên che mặt ngượng ngùng cáo trạng, một cánh tay khác tùy ý vỗ lên người Tiêu Phàm, giống như một cô gái nhỏ rơi vào lưới tình đang làm nũng với bạn trai vậy. Đương nhiên một loạt những hành động dịu dàng này chỉ là ảo giác của A Hoa Tỷ…
Ngoại trừ A Hoa Tỷ, tình huống mà người bình thường thấy sẽ là như vầy, A Hoa Tỷ hướng về Tiêu Phàm làm ra tư thái vô cùng buồn nôn, trong khoảnh khắc Tiêu Phàm ngây người do bị kích thích thị giác, A Hoa Tỷ hung ác đánh ra một chưởng, đánh vào trên người Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm không ngờ tới A Hoa Tỷ đang nói bỗng nhiên “ra tay”, cho nên không chút phòng bị, cũng không hề đắn đo, quả đấm của A Hoa Tỷ cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Phàm, khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên, không thể kiểm soát được chính mình…
Đúng vậy, một cái tát “nhẹ nhàng” của A Hoa Tỷ, vỗ vào trên người Tiêu Phàm tạo nên một đạo khí gợn bùng nổ, Tiêu Phàm cứ như vậy mà bị A Hoa Tỷ tát bay.
Đột nhiên bị trúng một đòn nặng, Tiêu Phàm bị ăn đau, đại não căn bản không kịp phản ứng, cho nên người đầu tiên có phản ứng tại hiện trường dĩ nhiên là A Hoa Tỷ.
…
“Anh Phàm ~ anh sao rồi, anh không sao chứ, anh cố chịu đựng một chút nhé!”
Sau khi lấy lại tinh thần, bên tai Tiêu Phàm truyền đến lời nói ân cần của A Hoa Tỷ.
Sau đó, trên khán đài bùng nổ một tràng âm thanh: “A Hoa Tỷ cố lên! A Hoa Tỷ cố lên! A Hoa Tỷ cố lên…”
Những âm thanh cổ vũ đột nhiên vang lớn khác thường.
A Hoa Tỷ nghe một loạt âm thanh cổ vũ, trong lòng thầm nghĩ, đây là mọi người chúc phúc cho cô và anh Phàm sao, hạnh phúc quá đi.
Lúc này Tiểu Miêu cũng hưng phấn hô lớn lên, tình cảm mãnh liệt giải thích tình hình thi đấu: “Lúc nãy A Hoa Tỷ sử dụng một skill uy hiếp tinh thần, tuyển thủ Mệnh Phàm không hề phòng bị liền trúng chiêu, sau đó lợi dụng khoảnh khắc tuyển thủ Mệnh Phàm sững sờ, A Hoa Tỷ mạnh mẽ tát bay tuyển thủ Mệnh Phàm, kết quả tuyển thủ Mệnh Phàm không kịp đề phòng liền trúng chiêu. Sau khi đánh bay tuyển thủ Mệnh Phàm, hiện tại A Hoa Tỷ lại vô tình sử dụng tuyệt chiêu sát thủ của cô lên người tuyển thủ Mệnh Phàm, Ôm Công Chúa! Ha ha, tôi ngược lại muốn nhìn một chút tuyển thủ Mệnh Phàm sẽ đối phó với chiêu này như thế nào đây?”
…
Lúc Tiêu Phàm gặp phải một bạt tai tập kích của A Hoa Tỷ, sau khi tĩnh hồn lại, phát hiện hai chân hắn vậy mà cách mặt đất, trong lòng cả kinh, hắn còn nghĩ rằng hắn đang lơ lửng trong liên kích của A Hoa Tỷ.
Nhưng mà Tiêu Phàm lại cảm giác có chút sai sai, bởi vì lúc này hắn nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của A Hoa Tỷ, đối chiếu với tư thế hiện nay của mình, sắc mặt Tiêu Phàm tái nhợt, trong đầu hiện lên một loại khả năng nhưng lại muốn cực lực phủ nhận.
Mà hiện nay nghe Tiểu Miêu nói thẳng ra như vậy, hắn biết việc mà hắn sợ nhất đã xảy ra rồi.
Quỷ tha ma bắt, A Hoa Tỷ thật sự dùng tư thế đáng sợ “Ôm Công Chúa” với hắn!
Dù sao ngay cả đầu gối của A Hoa tỷ cũng đã từng ngủ qua, Ôm Công Chúa thì tính là cái gì.
Bạn cho là Tiêu Phàm sẽ tự an ủi chính mình như vậy sao?
Thế nhưng Ôm Công Chúa của A Hoa Tỷ là một chiêu thức vô cùng đáng sợ đó!
Hiện tại một giây Tiêu Phàm cũng không sống được, vội vã giùng giằng đi ra từ hai cánh tay A Hoa Tỷ đang đỡ hắn, kết quả luống cuống tay chân ngã từ trong lòng A Hoa Tỷ xuống, lăn quay trên mặt đất.
Khán giả ở hiện trường nhìn thấy bộ dáng chật vật của Tiêu Phàm, trong lòng lặng lẽ tặng A Hoa Tỷ một lời khen, A Hoa Tỷ quả là một người hiểu rõ đại nghĩa, lại có thể dọa cho cái tên Đại Ma Vương Mệnh Phàm ghê tởm này sợ gần chết.
A Hoa Tỷ lại không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì khoảnh khắc Tiêu Phàm ngã vào lòng A Hoa Tỷ kia, A Hoa Tỷ cảm giác vô cùng hạnh phúc.
A Hoa Tỷ hạnh phúc, trải nghiệm của Tiêu Phàm lại không được tốt lắm.
Đây quả thật là ác mộng, cuộc tranh tài này sao càng ngày càng trở nên kỳ quái, không được, bất luận thắng thua, nhất định phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này, không thể để những chuyện tương tự xảy ra nữa, hơn nữa nữ chính của cuộc tranh tài này lại còn là A Hoa Tỷ, điều này rất quan trọng!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo