Nhưng đối mặt với khiêu khích của Tịch Dương, Tiêu Phàm có chút suy nghĩ.
Trận đấu vừa rồi kia của Tịch Dương thật sự rất đáng sợ, "Hit and Run" mặc dù là cách chiến đấu cơ bản của đánh xa, nhưng có rất ít người có thể phát huy đến trình độ của Tịch Dương.
Thái Thập Tam thua, tại thời điểm đó Tịch Dương lấy kỹ năng để che đậy một chút cũng không có, tựa như trận của Tịch Dương giao đấu với Nhược Sở cũng như vậy, mũi tên lao ra như súng máy bức Nhược Sở đến chết thì thôi.
Tiêu Phàm nhìn ra được, thực ra Thái Thập Tam cũng không phải là yếu, chỉ là phương thức tác chiến của Tịch Dương thật sự quá ác liệt mà thôi.
Tịch Dương là một người chơi đánh xa tài giỏi, đầu ngắm mũi tên hắn ta nắm rất chắc, cùng với khoảng cách ở giữa mình với kẻ địch cũng được khống chế hoàn hảo, cho nên người chơi cận chiến đối đấu với hắn ta chính là mười phần bất đắc dĩ. Một người có thể không ngừng công kích kẻ địch, cũng rất khó bắt được thân ảnh của hắn ta, nếu so ra thì thật sự không cân sức.
Tịch Dương liền dựa vào việc đấu với người chơi cận chiến giống như một lối đánh vô sỉ, đến khống chế tiết tấu của trận đấu, thu hoạch ưu thế trong tranh đấu, việc này thật khiến Tiêu Phàm đau đầu, bởi vì Tiêu Phàm không có chức nghiệp chỉ có danh hiệu, nhưng cũng là một người chơi chủ yếu dựa vào việc cận chiến để công kích người khác, điểm này lại trùng hợp là điểm cao thủ Hit and Run Tịch Dương khắc chế gắt gao.
Có điều bây giờ cũng không phải là thời điểm để Tiêu Phàm suy nghĩ nên ứng phó với Tịch Dương ra sao, bởi vì sau trận của Tịch Dương, chính là đến lượt Tiêu Phàm ra sân, mà đối thủ của hắn chính là A Hoa tỷ.
Nếu có bản lĩnh suy nghĩ ứng phó ra sao với Tịch Dương, chi bằng dùng thời gian đó cân nhắc làm thế nào để có thể sống sót qua trận đấu với A Hoa tỷ...
“Tiếp theo đây mời tuyển thủ ra thi đấu, Mệnh... Phàm...”
Tiêu Phàm lại hóa thành một đường sáng xuất hiện trên đấu trường. Hắn quay người trừng mắt về phía Tiểu Miêu, cô gái này có nhầm không vậy, tôi đã làm gì cô, chỉ đọc tên tôi thôi có cần phải run đến vậy không!
Tiêu Phàm cực kì khó chịu, hắn không biết mình đã đụng chạm ai mà cô gái chủ trì Tiểu Miêu kia đọc ID của hắn lại như thấy quỷ vậy, run rẩy đến thế, hắn thật sự không hiểu bản thân có thể dọa người đến vậy sao!
Tiểu Miêu phát hiện Tiêu Phàm đang trừng mắt nhìn mình, trong nháy mắt sắc mặt liền tái nhợt, thành một bộ dạng đáng thương tội nghiệp.
Thấy Tiểu Miêu bị Tiêu Phàm dọa thành như vậy, khán giả ở hiện trường liền lập tức lên tiếng ủng hộ Tiểu Miêu.
“Tiêu Miêu đừng sợ, Mệnh Phàm tuy là “Ô Yêu Vương”, nhưng em bị hắn liếc một cái cũng không mang thai đâu.”
“Đúng vậy, nhất định sẽ không mang thai!”
“Tôi cảm thấy hắn thật ghê gớm, hẳn là vẫn chưa học được kỹ năng nhìn ai, người đó liền mang thai đâu.”
“Nghe ông nói như vậy, ngược lại tôi càng thấy hoài nghi, dù sao “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm cũng là kì tài trăm năm hiếm gặp, đến cả “Bạo Y Cách Đấu Thuật” thất truyền từ lâu cũng đã học được thì nhìn ai người đó mang thai có là gì.”
“Nói có lý, nếu cứ như vậy, “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm có tính uy hiếp đối với người chơi nữ, thật sự đáng để cân nhắc lại.”
...
Lời bàn càng lúc càng thái quá, Tiểu Miêu bị dọa đến sắp khóc, Tiêu Phàm đối với chuyện này cũng không nói gì. Tại sao mình lại bị đám rảnh rỗi ăn không ngồi rồi này “thần thánh hóa” đến lợi hại như thế, nghe bọn họ tôi một câu anh một câu, Tiêu Phàm bắt đầu hoài nghi bản thân thật sự đáng sợ đến vậy sao.
Tuy Phong Ma Tiểu Xích Lang đối với chuyện đang xảy ra cảm thấy vô cùng thú vị, nhưng hắn biết trận đấu này vẫn phải tiếp tục, nhận được lời mời không thể chỉ ngồi không.
Nhìn thoáng qua Tiểu Miêu ở một bên tay chân luống cuống, Phong Ma Tiểu Xích Lang cầm microphone mở miệng nói: “Tiếp theo đây mời một tuyển thủ khác của trận đấu ra sân, A Hoa Tỷ.”
Giọng nói của Phong Ma Tiểu Xích Lang vừa ngừng thì một đường sáng ánh lên giữa sân, sau đó nhanh chóng rút đi, một bóng dáng cường tráng quen thuộc xuất hiện trước mặt Tiêu Phàm.
Trên khán phòng lập tức vang lên tiếng reo hò thật lớn, đây không phải là do khí thế còn sót lại sau khi A Hoa Tỷ đánh bại Long Ngạo Thiên mà là do đối thủ của A Hoa Tỷ là Tiêu Phàm hiện tại đang là mục tiêu công kích.
“A Hoa Tỷ cố lên!”
“A Hoa Tỷ lên đi!”
“A Hoa Tỷ chúng tôi ủng hộ cô!”
“A Hoa Tỷ tiêu diệt Ô Yêu Vương đi!”
“A Hoa Tỷ đánh đổ Ô Yêu Vương!”
...
Khuynh hướng cổ vũ của trận đấu này rất rõ ràng, trên cơ bản mọi người đều đứng về phía A Hoa Tỷ.
Trước hết, thủ pháp của A Hoa Tỷ trong trận đầu tiên tác chiến với Long Ngạo Thiên quả thực rất bạo lực, sức chiến đấu thật sự rất mãn nhãn.
Thứ hai, trong mắt của khán giả, Tiêu Phàm chính là loại người chơi chỉ biết dùng thủ đoạn hạ lưu.
Kỳ thực không phải khán giả không phát giác được phương thức tác chiến linh hoạt của Tiêu Phàm, chỉ là lúc Tiêu Phàm chiến đấu với Ngọc Sinh Yên đã vô tình phơi bày rõ rệt kỹ thuật ở phương diện đó cho khán giả, điều này cũng khó trách khán giả ấn tượng quá sâu đối với thủ pháp “dơ bẩn hèn hạ” của Tiêu Phàm.
Nếu không phải trận đấu của Tiêu Phàm và Ngọc Sinh Yên giữa chừng hoàn toàn biến chất, dựa vào việc Tiêu Phàm thi triển điệu Waltz Phong Vũ đẹp mắt thì có lẽ sau khi chiến thắng trận đấu đó sẽ để lại không ít tiếng thơm, đáng tiếc đã quá muộn, Tiêu Phàm một lần làm sai để hận nghìn đời...
Khán giả cho rằng Tiêu Phàm học trong trò chơi này đều là những kỹ năng mang “thiên hướng thân sĩ” (kỳ thực bọn họ phán đoán cũng không sai, đều là những sở trường thuộc thân sĩ). Vậy nên bây giờ có thể xem là Tiêu Phàm hẳn đã gặp phải thiên địch. Lúc này, khán giả thậm chí có thể thầm đoán được “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm sẽ băng hà trong trận đấu này.
Không phải ngươi rất biết đùa giỡn sao, đánh ngực, cởi áo, bạo y, sắc bắn, dùng hết lên người A Hoa Tỷ đi!
Nếu đến A Hoa Tỷ ngươi còn dám làm vậy, không sợ bản thân bị bất lực sao.
Nếu như ngươi thật sự làm được, vậy thì người anh em à, ta chẳng còn còn lời gì để nói nữa, phục ngươi rồi.
Khán giả cố nén cảm giác khó chịu chăm chú nhìn vào dung mạo của A Hoa Tỷ, ác ý thầm nghĩ.
Thế nên trong mắt khán giả, A Hoa Tỷ quả thực chính là khắc tinh của Tiêu Phàm, trong chiến đấu thủ đoạn sở trường của hắn hoàn toàn không có đất dụng võ lên người A Hoa Tỷ.
Đương nhiên nguyên nhân chính khán giả cổ vũ A Hoa Tỷ còn là vì hướng đến lòng tốt của con người.
Từ sau trận đấu của Ngọc Sinh Yên và Tiêu Phàm, mục đích của những khán giả của giải đấu biểu diễn PK “Tân Sinh” xem qua trận đấu này lại tăng thêm một khoản, đó là hy vọng sẽ nhìn thấy được một người có thể trên trường đấu đại diện cho chính nghĩa đánh bại tên đại ác đồ “Ô Yêu Vương” Mệnh Phàm.
Tuy sự ủng hộ của trận đấu này thiên vị rõ rệt, nhưng đối với hai tuyển thủ trên sàn đấu lại chẳng ảnh hưởng gì nhiều, bởi vì lúc này trong mắt A Hoa Tỷ chỉ có Tiêu Phàm, còn Tiêu Phàm lại buồn rầu tìm cách đánh bại A Hoa Tỷ.
Lần đầu tiên Tiêu Phàm gặp A Hoa Tỷ ở thôn Tân Thủ vẫn còn rất tự tin, bởi vì khi đó hắn vẫn còn là nghé con mới đẻ không sợ hổ, cho rằng mình là một nhân vật rất tài giỏi trong trò chơi này, hắn cảm thấy trình độ chơi game của hắn đánh bại một người chơi bình thường như này là điều quá đơn giản.
Sau khi giao đấu qua đi, hắn mới phát hiện bản thân tự cao tự đại, lần PK đó Tiêu Phàm trong cái khó ló cái khôn thêm chút vận may kì lạ mới miễn cưỡng sống sót.
Về sau đó, Tiêu Phàm mới dần dần nhận thức được kẻ địch mà mình gặp phải ở thôn Tân Thủ rất mạnh.
Bởi vì ngay cả kẻ có kỹ năng chiến đấu cực kì cao như Tiểu Sửu Hoàng khi đối mặt với A Hoa Tỷ cũng chỉ có thể hóa thành chim bồ câu trắng trốn đi mất dạng, còn bây giờ Tiêu Phàm lại phải một lần nữa đối mặt với đối thủ đáng sợ này.
Lực bạo phát cực mạnh, khí lực cường tráng có thể chống chịu, không vì cơ thể to lớn mà chậm chạp trong di chuyển, tạo nên một phong các tác chiến vô cùng bạo lực của A Hoa Tỷ.
Tiêu Phàm hồi tưởng lại những hiểu biết từ trước đến nay của mình về A Hoa Tỷ, cũng nhằm vào cách ứng đối với phong cách tác chiến của A Hoa Tỷ mà đau khổ suy xét một phen, tìm ra một đáp án khá là bất đắc dĩ, bởi vì bản thân hắn rất khó chống lại A Hoa Tỷ.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo