Nhìn mũi tên vàng ánh kim đang gào thét đi tới kia, Thái Thập Tam thầm nghĩ trong lòng một tiếng đáng chết, trận đấu này cô thật sự quá bị động, cô không nghĩ đối thủ mà mình đối mặt lại có phương thức chiến đấu ác độc đến vậy, từ đầu đến cuối đều không để cô ống thép của cô đụng phải một chút.

Thái Thập Tam dành toàn bộ sự chú ý của mình để đối phó với đám mũi tên đang phòng đến từ Tịch Dương, bởi vì HP lúc này của cô đã không còn nhiều lắm, không thể giống như lúc mới đầu mà giờ chỉ có thể liều mạng mà chạy trốn.

Đón đỡ! Né tránh!

Vì Tịch Dương phóng đến những mũi tên quá xảo trá, Thái Thập Tam có vẻ hơi chật vật, may mà sau đó tần số mũi tên phóng đến đã giảm đi nhiều.

Thái Thập Tam tự tin cười một tiếng, nhẹ nhàng thở ra.

Đáng tiếc cứ như vậy mà buông lỏng một nháy mắt, cô đã chủ quan...

Trong chiến đấu nếu chơi với người chơi dạng như "Truy Phong Giả" Tịch Dương thì không bao giờ tồn tại khái niệm thời gian buông lỏng cảnh giác. Bởi Tịch Dương luôn có thể nắm chắc tiết tấu của trận đấu, căn bản sẽ không để kẻ địch nghỉ ngơi phút giây nào. Nếu như không phải đã khống chế được tiết tấu của Tịch Dương, ở trong trận đấu có thể nhàn rỗi như vậy, chỉ có một khả năng, chính là Tịch Dương muốn chơi chiêu lớn...

Trên sàn đấu có một vật ánh sáng xẹt qua, mang theo khí thế có một không hai phi tốc bắn về phía Thái Thập Tam, kỹ năng hủy diệt cao cấp của Tịch Dương, Hoàng Kim Tiễn!

Tiêu Phàm thấy ánh sáng của Hoàng Kim Tiễn lần này không mãnh liệt như mấy lần trước Tiêu Phàm đã được nhìn thấy, chứng tỏ mũi tên này Tịch Dương đã không dùng với tụ lực lớn nhất.

Có điều kỹ năng loại này cũng không phải là tụ lực càng lâu thì tổn thương càng lớn, cao thủ chân chính sẽ nắm chắc được thời cơ thích hợp nhất để phóng thích loại kỹ năng này.

Nếu như chỉ một mực tụ lực đầy mới phóng ra sẽ khiến "cố quá thành quá cố", có đôi khi sẽ khiến chính mình bị diệt vong.

Mà lúc này Tịch Dương thả Hoàng Kim Tiễn là vừa chuẩn, đúng lúc Thái Thập Tam phải liên tiếp phòng ngự dày đặc công kích phóng tới, ngay cả khi Hoàng Kim Tiễn chỉ mới được tụ lực một chút rời khỏi tay của Tịch Dương, nhưng một mũi tên mang theo ánh sáng nhàn nhạt này cũng là quá đủ để khiến Thái Thập Tam giờ đây chỉ còn lượng HP ít đến đáng thương dễ dàng về chầu trời.

Sau khi Thái Thập Tam vừa mới ngăn cản được một trận mưa tên, mới thở ra một hơi, nào ngờ được chiêu lớn của kẻ địch đã tới ngay lập tức.

Thái Thập Tam nhìn mũi tên sắp chạm mặt này, biết mình có tránh cũng không kịp, chỉ có thể đem ống thép đặt ngay trước ngực, chống đỡ một chút.

Tiêu Phàm nhìn thấy vậy, thở dài, biết trận tranh tài sắp kết thúc.

Tịch Dương sử dụng loại kỹ năng [Hoàng Kim Tiễn] này dù không tụ lực đầy nhưng vẫn không thể là loại mà người chơi có thể tủy tiện ngăn cản như vậy.

Nếu như lựa chọn đón đỡ, liền có nghĩa là lựa chọn con đường chết.

"Oành!"

Sau khi Hoàng Kim Tiễn hối hả xẹt qua trên không trung, giống như đại pháo oanh tạc chứ không phải như tiếng phát ra của mũi tên, vẫn là khoa trương như cũ. Mà bụi mù qua đi, bên trên sàn đấu đã sớm không còn thân ảnh của Thái Thập Tam...

...

Quá oan uổng, quá oan uổng, không nghĩ tới ngay cả lông của tiểu tử thối đó mình còn không thể động mà đã bị đánh cho tơi tả như vậy.

Dù sao cũng là tiểu tổ tông của Long Hổ bang, ngày bình thường được chiều chuộng đã quen, làm sao có thể chịu được nỗi bực bội ủy khuất này, cho nên khi trở lại chỗ ngồi đặc biệt trong lòng Thái Thập Tam liền cảm thấy phiền muộn, lập tức òa khóc lên.

Nhìn thấy tiểu tổ tổng của mình khóc, một đám tiểu đệ trong Long Hổ bang liền luống cuống chân tay.

Thế nhưng một đám lưu manh cả ngày chỉ biết cầm dao dọa người làm sao biết cách dỗ con gái, để bọn họ đi uy hiếp đe dọa còn có thể, vậy mà giờ đại tiểu thư khóc, trong nhất thời bọn tiểu đệ trong Long Hổ bang cúng đau cả đầu.

Cho nên bọn họ đành phải chuyển mục tiêu, dù sao làm việc sở trường của mình vẫn là tốt nhất...

"Tên Tịch Dương này, mày nhất định phải chết, vậy mà lại làm đại tiểu thư của bọn tao khóc!"

"Tịch Dương khốn nạn, mày xong đời rồi, Long Hổ bang bọn tao gặp mày lần nào liền đánh lần đó!"

"Tên Tịch Dương khốn kiếp này, vừa mới bảo mày đứng im một chỗ đừng làm gì, mày không những không nghe, còn làm đại tiểu thư khóc, mày muốn chết đúng không!"

...

Trong lúc nhất thời, một đám tiểu đệ của Long Hổ bang mang theo khí thế hung bạo như muốn giết người nói chửi ầm lên với Tịch Dương đang đứng trên sàn đấu, khiến cho người xem cảm thấy hết sức e ngại.

Có điều, Tịch Dương hoàn toàn không nghe được tiếng mắng chửi của bọn họ...

"A! Tịch Dương thật đẹp trai!"

"A! Tịch Dương thấy ngầu!"

"Tịch Dương em yêu anh!"

"Tịch Dương em muốn sinh khỉ con cho anh!"

...

Hệ thống thông báo HP của Thái Thập Tam đã hết.

Tịch Dương thắng được trận tranh tài trong nháy mắt, trên khán đài liền sôi trào, hiện trường nhanh chóng bị âm thanh của fan hâm mộ nữ của Tịch Dương bao trùm.

"Tịch Dương thật sự quá ngầu rồi, không hổ là thần tượng của Tiểu Miêu tôi, mọi người thấy sao, vừa rồi Tịch Dương đã kết hợp các phương thức tác chiến hết sức nhuần nhuyễn, đấu pháp "Hit and Run" đơn giản vô cùng kinh điển kia chính là cách chiến đấu cơ bản của đánh xa. Không hổ danh là "Truy Phong Giả" đại soái ca Tịch Dương! A! Anh ấy thật sự quá tuyệt vời!"

Ở trong một trận trong trận đấu nhận "Phương thức tác chiến đặc biệt" của Tiêu Phàm thì Tiểu Miêu bị kinh hãi giờ đã hoàn toàn sống lại, đôi mắt hiện lên hai trái tim hồng giống đám fan hâm mộ nữ đang ở hiện trường.

Có điều ở trận đấu này Tịch Dương đã khống chế tiết tấu vô cùng chính xác hoàn mĩ, mà thủ pháp Hit and run có thể nói là không thể bắt bẻ, có thể đem Thái Thập Tam một nữ sinh hung hãn phóng Hit and run tới chết, thật là làm cho danh hiệu "Truy Phong Giả" của Tịch Dương phát ra mị lực.

Tiêu Phàm cảm nhận được không khí tại hiện trường, cảm thấy đôi khi ông trời thật không công bằng, mình khiến Ngọc Sinh Yên khóc, Tịch Dương làm Thái Thập Tam khóc, vậy mà tiếng vọng lại lại khác biệt một trời một vực.

Không phải chỉ là đẹp trai thôi sao, thật là khiến người ta căm ghét!

Những gì để Tiêu Phàm ghen tỵ thì Tịch Dương lúc này hoàn toàn không quan tâm, những âm thanh điên cuồng của đám hâm mộ nữ kia trực tiếp bị Tịch Dương làm như không nghe thấy, Tịch Dương không nói gì, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Phàm đang ngồi ở ghế đặc biệt, vươn tay ra chỉ hướng Tiêu Phàm, tạo hình súng.

Kết quả chính là khiến cho đám fan nữ ở khán đài của Tiêu Phàm hạnh phúc đến hôn mê bất tỉnh, bởi các cô cảm thấy trái tim của mình bị Cupid bắn trúng một tiễn.

Đối với việc động tác của mình vô tình tạo thành ngộ thương thì Tịch Dương lại hoàn toàn không biết gì, chỉ là tiếp tục làm bộ dáng chụp cò súng, lại lấy tay làm động tác cắt cổ để thị uy với Tiêu Phàm.

"Trận tranh tài tài tiếp theo anh nhất định phải thắng, tôi chờ anh tại trận chung kết!" Nói xong Tịch Dương liền rời đi.

"Oa, hóa ra Tịch Dương là muốn trừng trị Lich King Mệnh Phàm, tôi nhớ ra rồi, lần đầu tiên Tịch Dương xuất hiện không phải có nói muốn đánh bại ai sao, hóa ra ngay từ đầu tuyển thủ Tịch Dương đã muốn thông qua lần tranh tài lần này để vì dân trừ hại, tiêu diệt ác nhân Lich King Mệnh Phàm. Tiểu Miêu tôi thật sự rất háo hức, còn có vừa nãy động tác thị uy của tuyển thủ Tịch Dương thật sự là quá đẹp rồi, a a a, Tiểu Miêu nhìn thấy động tác của tuyển thủ Tịch Dương mà hạnh phúc đến chết mất." Tiểu Miêu một lần nữa điên cuồng.

Tiêu Phàm nhìn động tác của Tịch Dương, trong lòng không phục mà nghĩ thầm, Tịch Dương cậu thì lớn bao nhiêu, dù sao vẫn là trẻ con, mới có đánh thắng được một nữ người chơi nhỏ tuổi đã đòi thị uy, nhìn tiểu từ này bình thường cứng đầu cứng cổ, không nghĩ tới bây giờ hết bắn súng lại cắt cổ, thật đúng là chơi lớn nha!

Còn cái người Tiểu Miêu đang loạn ngôn kia, tôi từ lúc nào mà đã trở thành Lich King, đừng có mà tung tin đồn nhảm có được hay không, còn có cái gì mà vì dân trừ hại, cô đừng có đem tình cảm cá nhân thể hiện ra rõ ràng như vậy chứ.

1.68632 sec| 2431.203 kb