Những tiếng chửi rủa vô tận phát ra từ miệng những khán giả nam trên khán đài. Còn trong lòng các khán giả nữ lúc này thì toàn là sợ hãi và khinh thường.
Bọn họ sợ hãi là do thủ đoạn gây chuyện của Tiêu Phàm quá đáng sợ, hắn có thể xâm phạm mà không kiêng nể điều gì. Hắn có thể moi trang phục của Ngọc Sinh Yên mà thần không biết quỷ không hay, hắn còn có thể thuận tay khua một kiếm lột sạch quần áo trên người cô ấy. Gặp phải chuyện như thế này làm gì có người chơi nữ nào không sinh ra cảm giác sợ hãi.
Nhìn xem “nữ thần game online” Ngọc Sinh Yên ở trong trò chơi cũng tính là có thực lực, khá lợi hại, không thể đánh chết.
Thế nhưng khi đụng phải tên cầm thú gọi là Mệnh Phàm này còn không phải là rơi vào kết cục như thế này sao? Khóc nhiều như vậy thật là đáng thương.
Còn về phần khinh thường thì đương nhiên là khinh thường tên Tiêu Phàm này rồi.
Khinh thường nhân phẩm hèn hạ của Tiêu Phàm, khinh thường những hành động mà Tiêu Phàm làm với Ngọc Sinh Yên trong trận đấu này.
Đương nhiên, đối tượng mà bọn họ khinh thường không chỉ có Tiêu Phàm…
Những khán giả nữ này nhìn thấy những người chơi nam ngồi cạnh mình lúc này đang vô cùng hưng phấn chửi rủa Tiêu Phàm trong trận đấu này, bọn họ khinh thường nhắc nhở: “Các ông có thể lau khô máu mũi của bản thân rồi mới nói tiếp không…”
Nghe thấy từng âm thanh chửi rủa mình vọng xuống từ trên đài, Tiêu Phàm đã biết hình tượng của mình trong trận đấu này hoàn toàn bị hủy.
Vì thế không thể tiếp tục trận đấu này nữa, nhất định phải nhanh chóng giải quyết. Nhưng trước khi giải quyết, nhất định hắn phải làm một việc quan trọng.
Mặc dù những chuyện ngoài ý muốn phát sinh trong trận đấu vừa rồi đều là do Tiêu Phàm vô ý mà ra, nhưng chuyện này chắc chắn đã gây vết thương lòng cho Ngọc Sinh Yên. Tiêu Phàm nghĩ trước khi mình bỏ quyền thi đấu thì nên xin lỗi Ngọc Sinh Yên một tiếng.
Nhìn ánh sáng xanh nhạt không ngừng vây quanh Ngọc Sinh Yên, Tiêu Phàm hít một hơi, sửa sang lại lời nói trong đầu, từng bước bước đến bên Ngọc Sinh Yên.
Sau khi thảy đổi một bộ quần áo phòng ngự, nước mắt của Ngọc Sinh Yên đã cạn, không phải là ngừng khóc, mà là do đã khóc quá nhiều nên không khóc được nữa.
Đối với chuyện vừa mới xảy ra, trong lòng Ngọc Sinh Yên vẫn còn sợ hãi. Cái người tên Mệnh Phàm này chính là ma vương, những thủ đoạn hèn hạ của hắn khiến cho người khác khó đề phòng, giống như một kiếm tùy ý của hắn vừa rồi, liền phá hủy đồ phòng ngự của mình. Ai biết hắn còn có thủ đoạn đáng sợ nào nữa chưa thi triển ra.
Ngọc Sinh Yên vô cùng ghét câu nói: “Người chơi nữ không bằng người chơi nam”, vì thế trong trò chơi này cô vẫn luôn không sợ ai cả. Cho dù đối mặt với những game thủ chuyên nghiệp có kỹ thuật cao siêu của công hội Tinh Thần, cô cũng không hề chùn bước. Bởi cô tin tưởng bằng sự cố gắng của mình, một ngày nào đó cô sẽ ưu tú hơn bọn họ.
Nhưng mà hôm nay, trong cái gọi là giải thi đấu PK biểu diễn Tân Sinh này, lần đầu tiên Ngọc Sinh Yên sợ hãi một người. Mà cái người khiến cô cảm nhận được sự sợ hãi trước nay chưa từng trải qua, tên là Mệnh Phàm.
Nhìn Tiêu Phàm lại đi về phía mình, tay chân Ngọc Sinh Yên không kìm được mà run rẩy, trong lòng gần như sụp đổ...
Nếu không thì mình bỏ quyền thi đấu. Nhìn khuôn mặt đáng sợ của Tiêu Phàm cách mình càng ngày càng gần, trong đầu Ngọc Sinh Yên thế mà lại nảy ra cái suy nghĩ hoang đường này.
Thế nhưng đang nghĩ giữa chừng, Ngọc Sinh Yên lại nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng...
Ngọc Sinh Yên sao có thể như vậy, mày sao lại sợ hãi cái người này, lượng HP của mày vẫn là 100% cơ mà. Gặp nhiều khó khăn như vậy mà vẫn không trừng trị cái tên ác ôn này, sao có thể hèn hạ mà từ bỏ quyền thi đấu cơ chứ!
Ngọc Sinh Yên không ngừng tự cổ vũ trong lòng, cố gắng vượt qua nỗi sợ hãi khôn cùng đối với Tiêu Phàm.
Không cần phải sợ, không cần phải sợ, Ngọc Sinh Yên! Mày không cần phải sợ.
Ngọc Sinh Yên nhắm mắt lại, trong lòng gào thét điên cuồng, nắm tay siết càng ngày càng chặt. Cuối cùng Ngọc Sinh Yên cũng mở mắt, vung nắm đấm phóng về phía Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm vẫn luôn đi về phía Ngọc Sinh Yên, vì thế vẫn luôn chú ý tới từng cử động của Ngọc Sinh Yên.
Hắn thấy Ngọc Sinh Yên nhìn mình với ánh mắt sợ hãi, nội tâm cười khổ, xem ra hành động của hắn đã để lại bóng ma thật lớn trong lòng vị “nữ thần võng du” này rồi.
Ngọc Sinh Yên trước khi tranh tài còn tinh thần phấn chấn, mà bây giờ lại bị mình dọa cho biến thành cái bộ dạng này.
Được rồi, xác thực hơi quá đáng rồi, đi nói xin lỗi thôi, rồi bỏ quyền thi đấu, đáng tiếc số tiền thưởng kia. Haizzzz.
Trong lòng Tiêu Phàm đắng chát, tự nhiên đang là một trận tranh tài, sao bây giờ lại biến thành thế này?
Đúng lúc này, Tiêu Phàm thấy Ngọc Sinh Yên nhắm mắt lại điều chỉnh cảm xúc,bỗng nhiên mở mắt ra, tức giận vung nắm đấm vọt về phía mình...
Tiêu Phàm đã nhận ra, Ngọc Sinh Yên trong trận tranh tài lần này gặp phải một loạt những chuyện kích thích, lúc này cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế. Nếu không sao cô ấy có thể không dùng Tây Dương kiếm mình am hiểu kia, mà lại dùng đôi bàn tay trắng trẻo yếu ớt xông lại đây.
Cái nắm đấm yếu ớt này có thể đấm chết ai?
Không được, nhất định phải khống chế được hành động của cô ấy, Tiêu Phàm thầm nghĩ.
Các dây thần kinh của Tiêu Phàm vô cùng khẩn trương, trông thấy cái gì cũng có dự cảm xấu trong lòng.
Bởi vì chuyện xảy ra trong trận đấu này thực sự rất cổ quái.
Dựa vào tình huống của Ngọc Sinh Yên, xông đến không khéo lại biến thành cảnh tượng khác...
Ngọc Sinh Yên dùng đôi bàn tay trắng nõn của mình gõ vào lồng ngực của Tiêu Phàm...
Cái này thực sựu không giống chiến đấu, trong mắt khán giả, điều này vô cùng mập mờ, tuyệt đối không thể để chuyện này phát sinh. Vì thế bây giờ nhất định phải ngăn cô ấy lại.
“Dừng lại, Ngọc Sinh Yên, tôi có lời muốn nói với cô, chúng ta không đánh vội có được không?” Tiêu Phàm kêu lên với Ngọc Sinh Yên đang cách mình càng ngày càng gần.
Dường lại?
Không đánh vội?
Có quỷ mới tin cái tên khốn nạn nhà anh! Tên cặn bã này chắc chắn đang suy nghĩ cách để lừa mình khiến mình nhục nhã! Mình nhất định phải một quyền đập nát cái bản mặt thối của hắn!
Một khi đã không kiềm chế được nỗi lòng, Ngọc Sinh Yên sao có thể vì dăm ba câu của Tiêu Phàm mà dừng tấn công. Ngọc Sinh Yên cho rằng Tiêu Phàm đang thiết kế bẫy để lừa cô, vì thế Tiêu Phàm bảo cô ngừng, cô càng không thể ngừng.
Tiêu Phàm nhìn Ngọc Sinh Yên vẫn tiếp tục vọt về phía mình, biết rằng nếu mình không ngăn cô lại sẽ rất khó để nói chuyện.
Tiêu Phàm mặc dù không muốn đánh lại, nhưng ít ra cũng phải để hắn nói ra câu xin lỗi chứ!
Vì thế Tiêu Phàm nhớ ra mình còn một vật phẩm có thể hạn chế hành động của người khác, quỷ khí [ Nhẫn Slime]
[Nhẫn Slime] bắn ra chất nhầy của Slime có thể khiến cho người bị dính dừng lại trong 5 giây. Chỉ cần dính chân của Ngọc Sinh Yên lại trong 5 giây, hành động của cô liền ngừng lại. Mà trong 5 giây này chắc chắn có thể khiến cô tỉnh táo lại, nghe hết những lời hắn muốn nói.
Thế là Tiêu Phàm giơ tay lên, nhắm chuẩn dưới chân Ngọc Sinh Yên, chuẩn bị chờ Ngọc Sinh Yên tiến vào tầm ngắm là có thể phát huy được tác dụng của [Nhẫn Slime].
Ngọc Sinh Yên đang vọt về phía Tiêu Phàm nhìn thấy hành động kì quái của hắn, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bối rối. Bởi vì bóng ma mà Tiêu Phàm tạo cho Ngọc Sinh Yên trong trận đấu này quá lớn, bây giờ mọi hành động của Tiêu Phàm đều có thế khiến cho con chim sợ cành cong Ngọc Sinh Yên này sợ hãi.
Cái tên khốn nạn này lại có âm mưu gì? Lại định dùng quỷ kế gì đây?
Không được, không thể nhát gan như thế, mình nhất định phải thắng được hắn!
Ngọc Sinh Yên, mày có thể làm được, không cần sợ, xông lên!
Ngắn ngủi trong nháy mắt, Ngọc Sinh Yên trải qua một phen đấu tranh tâm lý, tiếp tục phóng về phía Tiêu Phàm.
Thế nhưng vừa rồi đang phân tâm nên bộ pháp của Ngọc Sinh Yên loạn cả lên, sơ ý một chút, chân bị vấp một cái, mất thăng bằng, người lao về phía trước, ngã trên mặt đất.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo