Hiêu quả đặc biệt tia sáng màu đỏ như máu của Ác Ma Ngưng Thị sáng lên trong mắt Tiêu Phàm, nhưng rất nhanh liền biến mất, cảm giác này giống như ô tô bỗng nhiên tắt máy, bởi vì trong nháy mắt Tiêu Phàm tập trung mở “Mắt” liền như bị kích động mà tan biến mất…

Trải qua lần sử dụng [Ác Ma Ngưng Thị] vừa rồi, trạng thái hiện tại của Tiêu Phàm rất không ổn định, trong lòng thậm chí còn có chút khiếp sợ.

Vừa nãy hắn nhìn thấy cái gì?!

Có phải cuộc tranh tài này diễn ra lâu quá khiến tinh thần hắn hoảng hốt mà sinh ra ảo giác hay không, đúng rồi, nhất định là như vậy, hình ảnh vừa rồi chắc chắn là hắn nhìn lầm thôi.

Lại lần nữa!

Măc dù trong lòng Tiêu Phàm muốn làm lại lần nữa, nhưng mà lần này hắn đã không có cách nào bình tĩnh như lần đầu nữa, thậm chí trong lòng có chút thấp thỏm đối với kết quả sau khi mở “Mắt”.

Nhưng mà bất luận thế nào, để giành được thắng lợi, chuyện hiểu rõ điểm yếu của Ngọc Sinh Yên này nhất định phải làm.

Lúc đã làm đủ chuẩn bị tâm lý, lần nữa tập trung tinh thần, Con Mắt Ác Ma, mở!

Lúc này, trong tầm mắt của Tiêu Phàm, dưới phông nền là bầu trời mang ánh sáng màu lục của Mưa Tĩnh Lặng, những điểm màu đỏ xuất hiện trên người Ngọc Sinh yên vô cùng nổi bật…

Ông chơi nhau tôi à! Thấy một màn như vậy, trong lòng Tiêu Phàm không nhịn được mà gào thét, bởi vì rốt cuộc hắn đã biết sự bất an bắt nguồn từ đâu rồi, chính là cái mùi vị hãm vô cùng của trận doanh Ác ma kia.

Lúc rời khỏi trận doanh Ác ma, Tiêu Phàm trải qua những ngày tháng tương đối thả lỏng, đều nhanh đem những giai đoạn cuộc sống khổ cực trước đây quên hết, nhưng nỗi bất an bỗng nhiên sinh ra trong nháy mắt tiếng nói chuyện của Kiếm Hồn vang lên trong đầu hóa ra chính là phản xạ có điều kiện được tạo nên trong sự độc hại thời gian dài ở trận doanh Ác ma.

Quả thật, Frostmourne là một thanh thần khí tốt nhưng chung quy nó vẫn là vật phẩm đến từ trận doanh Ác ma, vẫn không sao thoát được phong cách không đánh tin cậy nhất quán của trận doanh Ác ma…

Bởi tình cảnh mà Tiêu Phàm nhìn thấy lúc này là như vầy, mỹ nữ Ngọc Sinh Yên dáng vẻ vô cùng xinh đẹp trước mặt đang đắc ý tiến từng bước từng bướcvđến gần hắn.

Vũ khí của cô ta xanh biếc, áo quần cũng xanh biếc, ngay cả không khí xung quanh cũng một màu xanh biếc, nhưng mà lúc Tiêu Phàm dùng Ác Ma Ngưng Thị, trên người cô xuất hiện nhiều hơn một bộ “Bikini hai mảnh màu đỏ” vô cùng khêu gợi, chẳng qua bộ “Bikini hai mảnh” này là mặc ở bên ngoài.

“Kiếm Hồn! Mau nói cho tôi biết, tại sao lại như vậy? Có lầm hay không vậy? Điểm yếu của cô ta sao lại ở đó? Tôi lớn chừng này rồi vẫn chưa bao giờ nghe nói qua phụ nữ sẽ vì bị nổ ngực mà chết đâu! Chuyện này căn bản là không khoa học!”

Sau khi biết được điểm yếu của Ngọc Sinh Yên thông qua [Ác Ma Ngưng Thị], Tiêu Phàm không thể nào giữ vững bình tĩnh nữa, hắn tình nguyện điểm yếu của Ngọc Sinh Yên là ở bộ phận xảo quyệt, khó tiếp cận là gót chân như trong thần thoại Hy Lạp “Gót chân Achilles” chứ không muốn chấp nhận sự thật điểm yếu của Ngọc Sinh Yên lại là ở bộ ngực, cho nên trong lòng Tiêu Phàm lớn tiếng chất vấn Kiếm Hồn.

“Tôi cũng không có cách nào để giải thích cả, bởi vì có rất nhiều chuyện đều không thể giải thích rõ được, cũng không cần phải giải thích. Chẳng hạn, cậu xuyên không, ở dị giới nhìn thấy có hai mặt trời, cậu có thể giải thích tại sao sao? Cũng giống như việc cậu dùng thanh kiếm này tấn công kẻ địch tạo ra cho kẻ địch một lượng thương tổn cực lớn. Nếu cậu nhất định muốn tôi phải đưa ra lý do, tôi nghĩ có thể là bởi vì luật nhân quả đi.”

Vì sao là một Kiếm Hồn, ông lại hiểu loại chuyện cao siêu như xuyên qua này, còn có cái bạn học vĩ đại “Luật nhân quả” nữa, ông cũng trâu quá nha!

Frostmourne, ông đặt nhược điểm của Ngọc Sinh Yên ở chỗ nào cũng được mà, tại sao lại phải đặt ở nơi mẫn cảm như vậy chứ, điều này làm tôi rất xấu hổ đấy ông có biết hay không?

Thế mà lão ta còn giải thích cho ta rằng chuyện này đều là luật nhân quả, mẹ nó, đùa ông mày à? Tưởng ông là trẻ ba tuổi không biết gì hay sao? Rõ ràng là do hệ thống quá đen mà!

To be or not to be, that is the question - Shakespeare.

Lúc này, Tiêu Phàm nhớ lại Hoàng Kim viên đã chết ở trong thần điện, hắn không ngờ rằng lại có ngày mà mình cũng phải lựa chọn như vậy...

...

Tâm trạng của Ngọc Sinh Yên lúc này rất vui vẻ và nhẹ nhàng.

Bởi vì trận chiến gian khổ lúc trước, Tiêu Phàm đã ép cô sử dụng hết tất cả vũ khí bí mật đi ra nhưng tình trạng lúc này thì cô lại đang chiếm thượng phong, mà Tiêu Phàm muốn đánh bại cô đã gần như không có khả năng, khổ tận cam lai luôn làm cho người cảm thấy vui sướng.

Nhìn thấy sắc mặt thay đổi liên tục của Mệnh Phàm cặn bã ở cách đó không xa làm Ngọc Sinh Yên càng vui vẻ hơn.

Vừa nãy không phải anh rất vui vẻ sao? Không phải đang chê cười tôi sao? Làm sao mà bây giờ không tinh tướng nữa đi?

"Ha ha, đây không phải là Mệnh Phàm, 'Beater' tiếng tăm lừng lẫy hay sao? Tại sao bây giờ lại kém như vậy? Cũng đúng thôi, 'Beater' đã quá cũ rồi, hiện tại là thời đại game 3D, 'Beater' khó sống lắm, anh đã không thắng được rồi thì nên đầu hàng đi, cố gắng cũng chỉ làm mọi người mất thời gian mà thôi." Từ nhỏ tới giờ Ngọc Sinh Yên chưa từng chế giễu ai cả, có lẽ là vừa rồi bị Tiêu Phàm ức hiếp quá khổ nên bây giờ cần xả hơi, cho nên Ngọc Sinh Yên bây giờ mới chế giễu Tiêu Phàm.

Hơn nữa, tên Mệnh Phàm 'cặn bã' này thì chế giễu là điều quá bình thường, không có gì to tát cả, lại được nhìn vẻ mặt lúc trắng lúc xanh của Mệnh Phàm thì đúng là sảng khoái, không trách người khác lại thích chế giễu như vậy.

Lúc này Tiêu Phàm còn đang đau khổ suy nghĩ xem có nên tấn công vào nhược điểm của Ngọc Sinh Yên hay không, ai ngờ cô ta lại khiêu khích vào đúng lúc này cơ chứ.

Mặc dù Ngọc Sinh Yên là lần đầu tiên chế giễu người khác thế nhưng có vẻ chuyện này thì phụ nữ có tài năng đặc biệt, chỉ cần nhìn những bộ cung đấu là có thể biết những phi tử ở trong cung nói móc nhau kinh khủng như thế nào, cho nên Tiêu Phàm cảm thấy mình do dự là không đáng, loại phụ nữ chán ghét như này thì phải giết!

"Xú bà nương! Đây là do cô muốn chết! Lần này tôi sẽ không nhường nữa! Cô đừng hối hận!"

Tiếng hét này của Tiêu Phàm rất lớn, không hề khống chế âm lượng của mình chút nào cả.

Cảm xúc của Tiêu Phàm bị mất khống chế cũng không phải đều là do lời nói móc của Ngọc Sinh Yên.

Mà còn bởi vì điểm yếu xuất hiện mang tới hương vị rất quen thuộc, làm cho Tiêu Phàm nhớ lại những chuyện đã xảy ra tại trận doanh Ác Ma nên sinh ra những tâm tình rất tiêu cực, nó cũng đang ảnh hưởng tới tâm trạng lúc này của Tiêu Phàm làm hắn không kiểm soát được mình.

Tiếng hét này rất lớn, làm cho Ngọc Sinh Yên ngây ngốc, mà toàn bộ khán giả cũng đều nghe thấy được tiếng hét này.

Tên Mệnh Phàm này, thế mà trước mặt mọi người mắng nữ thần của mình là xú bà nương, trời đất! Thằng này đúng là mất dạy mà!

Thế là, cả khán đài đều sôi sùng sục.

"Nữ thần cố lên, xử lý thằng ngu này đi!"

"Beater cái gì chứ! Đánh không thắng thì mắng người, có ăn học hay không vậy?"

"Chó cùng đường cắn càn sao? Đáng tiếc rằng trận đấu này ngươi thua chắc rồi!"

...

Trước mặt mọi người mà mắng Ngọc Sinh Yên thì hậu quả rất nghiêm trọng, như Tiêu Phàm hiện giờ là bị khán giả hợp nhau chửi rủa.

Ngọc Sinh Yên là lần đầu tiên bị người khác chửi là xú bà nương, chứ bình thường cô đều được gọi là nữ thần hoặc tiên tử mà, đã khi nào bị như này chứ? Thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Phàm thì Ngọc Sinh Yên lại thấy sung sướng, vì vậy cô tiếp tục nói móc: "Excuse me? Nhường? Tôi mà cần anh nhường sao? Anh có thể thắng à?"

Tiêu Phàm lại nghe thấy giọng chế giễu của Ngọc Sinh Yên nên hắn cũng sẽ không nghĩ tới chuyện "nhường" gì nữa, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói: "Là do cô muốn chết!"

Sau đó Tiêu Phàm biến lửa giận trở thành động lực tấn công của mình, phóng thẳng tới Ngọc Sinh Yên!

2.57403 sec| 2429.766 kb