Nhìn thấy Tiêu Phàm phóng tới thì Ngọc Sinh Yên giật mình, quá nhanh!
Tiếp đó, một kiếm từ tay Tiêu Phàm đâm ra!
Khi một kiếm này của Tiêu Phàm đâm trúng thì HP của Ngọc Sinh Yên giảm xuống một mảng lớn, suýt nữa thì hết sạch, thế nhưng chỉ chớp mắt nó đã được tăng đầy bởi "Cơn Mưa Tĩnh Lặng".
Ngọc Sinh Yên thở phào nhẹ nhõm, làm mình sợ muốn chết, cứ tưởng hắn ta thả skill khủng bố gì cơ, cuối cùng vẫn không giết được mình mà, cứ để hắn ta đâm tiếp đi, cuối cùng thì ta vẫn là người chiến thắng mà thôi.
Thế nhưng nơi vừa bị hắn ta tấn công... có lẽ là do tình cờ mà thôi...
...
"Tôi nói đúng không nào, một kích trí mạng đã có hiệu quả, đúng là luật nhân quả có tồn tại mà! Đòn tấn công của cậu vừa rồi đã làm cô ta gần chết rồi, chỉ cần cậu liên tục tấn công thì sẽ thành công mà thôi!" Sau đòn tấn công vừa rồi thì Kiếm Hồn giải thích với Tiêu Phàm như vậy.
Tiêu Phàm không để ý tới vì sao Kiếm Hồn lại có thể lấy lý do đàng hoàng cho cái điểm yếu như vậy, Tiêu Phàm chỉ chú ý tới việc kỹ năng "đột kích bộ ngực" này đúng là đã tạo nên thương tổn rất lớn cho Ngọc Sinh Yên.
Bởi vì Tiêu Phàm đang tức giận tới đánh mất lý trí thì hắn tiếp tục cuộc hành trình đầy tà ác của mình...
...
Ngọc Sinh Yên thấy Tiêu Phàm định lao tới tấn công tiếp thì mỉm cười: "Tôi đã nói rồi, vô dụng thôi, anh không cần cố chấp như vậy, coi như tôi đứng yên không nhúc nhích thì anh cũng không thắng được tôi, vẫn là ngoan ngoãn nhận thua đi!"
Thế nhưng chỉ một lát cô cũng không cười được nữa...
...
Cái tên này đang làm cái gì!
Tiêu Phàm phóng nhanh tới trước mặt Ngọc Sinh Yên mà tấn công một cách điên cuồng, trên mặt của Ngọc Sinh Yên lúc này đã nổi lên một ráng mây đỏ, cũng không biết là do tức giận hay là...
Nếu như nói tên này lúc trước tấn công tới nơi đó chỉ là do vô ý, thế nhưng lúc này Mệnh Phàm liên tục chém vào nơi đó của mình, thì rõ ràng là cố ý mà!
Trên trận tranh tài mà hắn ta dám làm cái hành động này, đúng là cặn bã mà! Đúng vậy, Mệnh Phàm chính là cặn bã!
Ngọc Sinh Yên vội vàng cầm kiếm phản kháng, bởi vì điều này quá xấu hổ, thế nhưng cô vẫn không thể nào ngăn cản được sự tấn công của Tiêu Phàm.
Cô rất bất lực, thế nhưng trong tình hình này thì cô không thể nào đứng yên không nhúc nhích được, phải làm cái gì đó, phải tìm được một cách nào đó để ngăn chặn thằng khốn này mới được!
Đang tức giận nên Tiêu Phàm cũng không nghĩ được gì nhiều, cứ liều mạng mà chém tới điểm đỏ, vô cùng chăm chú, hắn chỉ muốn chém chết người phụ nữ chán ghét này thành vụn nên cũng không nghĩ tới thứ gì khác cả, Tiêu Phàm vẫn tập trung vào HP của Ngọc Sinh Yên...
Thiếu một chút!
Lại thiếu chút nữa!
Tại sao mỗi lần tấn công lại kém một ít sát thương nữa chứ? Ta muốn tấn công càng nhanh hơn! Chỉ cố gắng chút nữa là cô ta sẽ chết rồi!
...
Khác biệt với Tiêu Phàm, Ngọc Sinh Yên lúc này lại chú ý tới hành vi của Tiêu Phàm chứ không có chú ý tới HP của mình.
Chẳng lẽ tên này bị ta nói tới mức thẹn quá hóa giận? Khi biết trận chiến đấu này thua rồi nên trước khi rời khỏi muốn làm nhục ta sao?
Đúng! Chắc chắn là vậy! Tên cặn bã này chắc chắn là đang nghĩ như vậy! Chết tiệt!
Tại sao hệ thống đề phòng quấy rối vẫn chưa xuất hiện chứ? Ngọc Sinh Yên rất muốn khóc.
Trong trò chơi có cài đặt một hệ thống đề phòng quấy rối cho nhân vật nữ, tác dụng của nó là đánh tới một tia sét vào kẻ mà muốn quấy rối tình dục nhân vật nữ, làm cho kẻ đó cải biến chủng tộc, đen y hệt người châu Phi luôn.
Thế nhưng lúc này Tiêu Phàm chỉ là dùng hiệu quả đặc biệt của vũ khí để tấn công mà thôi, có lý do đường đường chính chính như vậy thì hệ thống làm sao mà phạt được? Cho nên điều mà Ngọc Sinh Yên mong muốn nó sẽ không trở thành hiện thực.
Còn khán giả lúc này thì đang trợn mắt há hốc mồm, tên Mệnh Phàm này đang làm cái gì đây?
Đây còn phải là trận thi đấu nữa không đây?
Tiêu Phàm dùng hai thanh kiếm chém liên tục làm trên sân đấu "sóng lớn" dập dờn, dạt dào ý xuân...
Mà kẻ hưng phấn nhất lại là Hổ Nữu, lúc đầu khi thấy Tiêu Phàm bị đùa giỡn thì cô rất khó chịu, thế nhưng mà lúc này lại rất thú vị, Hổ Nữu liền đứng dậy hét lớn mà cổ vũ: "Phàm muội muội! Cố lên! Chém vỡ cái thứ silicon của cô ta đi!"
Khán giả nghe tiếng mà nhìn lại, thấy khi Hổ Nữu cổ vũ thì hai "vũ khí giết người" nảy lên rung động làm nhiều người nuốt nước miếng, đều có cùng một cái suy nghĩ, ngực của cô mới giống là silicon đó...
Sự tức giận dễ dàng làm cho người ta mất đi lý trí, lúc này Tiêu Phàm chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là giết chết đối thủ trước mắt này mà không hề có suy nghĩ nào khác cả, tấn công rất là mạnh mẽ.
Ngọc Sinh Yên bị Tiêu Phàm làm nhục như vậy nên rất là bối rối, tiêu chuẩn động tác kiếm thuật Tây Âu của Ngọc Sinh Yên đã bị làm rối loạn.
Ngọc Sinh Yên không muốn dùng kiếm tấn công Tiêu Phàm nữa mà muốn dùng hai tay che ngực.
Bị Tiêu Phàm nhục nhã như vậy trước mặt mọi người thì Ngọc Sinh Yên rất xấu hổ, rưng rưng muốn khóc vậy, cô rất muốn bảo Tiêu Phàm ngừng lại hành vi của mình.
Còn thiếu một chút nữa, mỗi lần tấn công đều thiếu một chút nữa là có thể giết cô ta rồi! Ta muốn tốc độ tấn công càng nhanh hơn nữa!
Lực chú ý của Tiêu Phàm vẫn tập trung vào tình hình biến động HP của Ngọc Sinh Yên.
Ngọc Sinh Yên đã bắt đầu dùng tay che đi bộ ngực của mình, Tiêu Phàm thấy vậy thì không chịu, điểm yếu bị che rồi thì mình giết thế nào được cô ta nữa đây?
Thanh Ảm Long Minh Viêm kiếm trên tay trái biến mất, thay vào đó là một chai rượu đế, Tiêu Phàm nhanh chóng uống một hớp rồi phun vào mặt Ngọc Sinh Yên, Tửu Tinh Thổ Tức!
Tiêu Phàm muốn dùng kỹ năng [Tửu Tinh Thổ Tức] đánh gãy hành động của Ngọc Sinh Yên, mặc dù hiệu quả choáng váng chỉ có 0.5 giây ngắn ngủi, thế nhưng đối với tình hình bây giờ đã rất tốt rồi.
Mà đang lúc Ngọc Sinh Yên định bảo Tiêu Phàm dừng lại mà lại thấy Tiêu Phàm phun rượu vào mặt cô, làm lời sắp ra khỏi miệng cô bị kẹt lại.
Theo mùi rượu tản ra thì hiệu quả choáng váng xuất hiện.
Tiêu Phàm đã nắm lấy cơ hội đó, cầm hai kiếm chém nhanh...
Sau khi hiệu quả choáng váng hết hiệu lực thì Ngọc Sinh Yên vẫn đầy máu như cũ.
Khi Ngọc Sinh Yên đứng yên bị choáng thì có thể nói là không có chút phản kháng nào, đứng yên mặc cho Tiêu Phàm tấn công.
Mà trong thời gian này chính là thời gian Tiêu Phàm tấn công nhanh nhất, thế mà HP của Ngọc Sinh Yên vẫn không hết, điều này chứng minh kể cả một kích trí mạng vẫn không thể giết chết Ngọc Sinh Yên bằng một đòn được.
Sau khi biết rõ ràng rằng mình sẽ không giết chết được Ngọc Sinh Yên bằng một đòn để kết thúc trận đấu này thì Tiêu Phàm tỉnh táo lại, mà sau khi hắn tỉnh táo thì Ngọc Sinh Yên mới hét lớn...
"Tên cặn bã, tại sao anh lại có thể làm như vậy, lại còn nhổ nước bọt vào mặt tôi nữa, anh không chiến thắng được trận đấu này nên muốn làm nhục tôi đúng hay không? Anh chính là cặn bã!"
Nghe thấy lời nói này thì Tiêu Phàm không tấn công nữa, bởi vì trong lời nói của Ngọc Sinh Yên mang theo sự nức nở nghẹn ngào.
Cuối cùng thì sự chú ý của Tiêu Phàm cũng rời khỏi HP của Ngọc Sinh Yên. Mà vừa nãy... mình đã làm cái gì?
Tiêu Phàm nhớ lại những hành động vừa qua của mình thì rất là xấu hổ.
Hắn tại trước mặt của vô số người, 'tập kích ngực' của "Nữ thần trò chơi" Ngọc Sinh Yên!
Không nhớ lại còn tốt, một khi nhớ lại thì hắn lại nhớ tới hai khối co dãn mềm mại, khi bị kiếm chém vào thì lắc lư rất mê người, làm cho Tiêu Phàm nóng cả mũi, hắn vội vàng muốn bình tĩnh lại, không nghĩ lung tung nữa, nếu không thì hắn sợ máu mũi của mình phun ra ngoài.
Tiêu Phàm cũng là một người đàn ông bình thường mà thôi, khi nhìn thấy những cảnh đó mà không nghĩ mấy thứ đặc biệt là rất khó. Cũng may là máu mũi của Tiêu Phàm cũng không chảy ra, thế nhưng trên ghế khán giả lại có khá là nhiều...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo