Một giờ!
Sau khi Tiêu Phàm nghe được thời gian duy trì liên tục của kỹ năng này là một giờ, trong lòng liền sợ đến ngây người, cái này nên làm thế nào cho phải đây, cứ tiếp tục như vậy, người này liền thật sự là vô địch.
Hơn nữa giống như lời nói của Ngọc Sinh Yên vậy, kỹ năng của hắn là có tiêu hao, tiêu hao cũng không phải cái gì mà giá trị thể lực hay giá trị pháp lực thông thường, mà là cái giá trị mị lực ngạo kiều chết tiệt kia!
Nếu như giá trị mị lực của hắn cạn kiệt, chuyện phát sinh tiếp theo sẽ giống như lời Ngọc Sinh Yên nói, hắn sẽ bị cô ta từng bước từng bước một mà chơi chết ở chỗ này, vậy nên làm cái gì bây giờ?!
Đối với tình huống trước mắt, Tiêu Phàm vô cùng đau đầu nhưng Ngọc Sinh Yên cũng không định để cho Tiêu Phàm tiếp tục tự hỏi, thế là Ngọc Sinh Yên lần thứ hai nâng lên thanh kiếm mỏng sắc bén của cô hướng về phía Tiêu Phàm đánh tới!
Liên Hoàn Nước Rút, lần nữa xuất hiện!
Đối mặt với công kích tàn nhẫn này của Ngọc Sinh Yên, Tiêu Phàm không có cách nào tiết kiệm giá trị mị lực đã không còn nhiều lắm của hắn nữa, chỉ có thể dùng tới [Điệu Waltz Phong Vũ] buff gia tốc, linh hoạt né tránh ba lần chạy nước rút liên tục của Ngọc Sinh Yên…
Lóe lên! Lại lóe lên! Lóe lên lần nữa!
Dĩ nhiên Ngọc Sinh Yên lần nữa thi triển tuyệt chiêu [Liên Hoàn Nước Rút] thất bại đối với Tiêu Phàm, hơn nữa trong lúc Ngọc Sinh Yên lao tới còn bị Tiêu Phàm ra tay bất ngờ phản kích một kiếm, đáng tiếc vết thương cũng không thể lưu lại một giây trên người Ngọc Sinh Yên, đã bị ánh sáng màu xanh nhạt vẫn liên tục duy trì hạ xuống quanh người Ngọc Sinh Yên hồi phục lại như cũ, Ngọc Sinh Yên lại lần nữa đầy máu.
Sau khi né được [Liên Hoàn Nước Rút] của Ngọc Sinh Yên, Tiêu Phàm còn có thể quay người đáp trả một kiếm, vốn Tiêu Phàm nên cao hứng nhưng hắn lại chẳng thể cao hứng nổi, bời vì giá trị mị lực của hắn lại giảm bớt, lại còn chẳng tạo nên chút ảnh hưởng nào đối với Ngọc Sinh Yên.
Tất cả công kích của Ngọc Sinh Yên đều thất bại lại còn bị Tiêu Phàm trở tay cho một kiếm, cô vốn nên tức giận, nhưng lúc này cô lại vô cùng cao hứng, bởi vì Tiêu Phàm sử dụng buff gia tốc, chỉ cần có thể tiêu hao hết Tiêu Phàm, như vậy Ngọc Sinh Yên cũng được lời rồi, sau cùng lúc Tiêu Phàm không còn buff gia tốc nữa, cô sẽ dùng lượng HP vô tận cùng Tiêu Phàm trao đổi vị trị, đem HP của hắn mài cho bằng hết!
…
Tình hình Tiêu Phàm trước mắt rất không ổn, hắn biết Ngọc Sinh Yên định tiêu hao hết giá trị mị lực của hắn, nhưng hắn đối với chuyện này chẳng còn biện pháp nào cả.
Mặc dù Tiêu Phàm có thể thông qua “Tự mình hại mình” để tạo nên hiệu quả biến dị [Nhã Sĩ] của kỹ năng danh hiệu, đến lúc đó hắn sử dụng kỹ năng Chuyên Tinh Thân Sĩ sẽ không hề tiêu hao giá trị mị lực, nhưng mà cái đó thì có ích lợi gì chứ, hơn nữa Tiêu Phàm cũng không muốn bại lộ lá bài tẩy của hắn quá sớm.
Lúc Tiêu Phàm đang thầm khổ não thì chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: “Ấy? Hơi thở nồng nặc sinh mệnh? Mưa Tĩnh Lặng? Thật sự là khiến cho người ta hoài niệm ghê…”
Hốc mắt của đầu lâu trên thanh Frostmourne trong tay phải Tiêu Phàm đang sáng lên tia lửa màu lam nhạt, chúng nó không ngừng sáng lên, có vẻ vô cùng linh động…
“Hi…Hiriston?!”
“Không sai, là ta đây, người thanh niên, xem ra ngươi gặp phải phiền toái, hử?”
Thanh âm Hiriston xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm, trên lý thuyết Hiriston xuất hiện là để đến giúp Tiêu Phàm, Tiêu Phàm vốn dĩ nên vì vậy mà cảm thấy vui sướng, nhưng mà Tiêu Phàm không biết tại sao mà lúc này trong ngực hắn lại sinh ra một loại tâm tình khác, loại tâm tình này gọi Xem ảnh 1là bất an…
“Dường như việc tôi đột nhiên xuất hiện cũng không khiến cậu quá mức giật mình nhỉ, tôi rất thưởng thức loại thái độ xử sự không sợ hãi này của cậu, không hổ là người thừa kế của tôi…”
Sở dĩ Tiêu Phàm không cảm thấy kinh ngạc khi giọng nói của Hiriston bỗng nhiên xuất hiện trong đầu mình là bởi Tiêu Phàm đã đoán ra nguyên nhân tại sao sự việc lại xảy ra như vậy.
Trong ghi chú của thanh Frostmourne có viết: “Hiriston đem tàn phách còn lại của ngài ngưng kết lại phong ấn vào vỏ thanh Ma Kiếm – Apophis, lại dùng đầu lâu của ngài thay thế đầu lâu tà ác biểu tượng của Ma Kiếm – Apophis, khiến trường kiếm cấp bậc sử thi ban đầu bị thoái hóa lần nữa trở lại cấp bậc sử thi, trở thành một thanh Thần Khí có sức mạnh tà ác cường đại nhưng lại mang sắc thái đau thương bi kịch.
Nói cách khác, trong thanh kiếm này thật ra có phong ấn tàn phách của cố anh hùng Hiriston của trận doanh Ác ma, mà công kích thường của Frostmourne ngoại trừ có hiệu quả sương giá và hút máu ra, nó còn có một thuộc tính kỳ lạ gọi là Khí Hồn.
Thuộc tính Khí Hồn này, dựa trên mặt chữ có thể hiểu nó hơi giống với cái thứ gọi là Kiếm Linh, chẳng qua loại Khí Hồn này phải thông qua việc đánh cắp linh hồn kẻ địch làm chất dinh dưỡng thì mới có khả năng thức tỉnh trong chốc lát.
Mà lúc Khí Hồn thức tỉnh, thanh kiếm này sẽ có nhiều hơn một thuộc tính đặc thù, chính là Một Kích Chí Mạng.
Hiệu quả của Một Kích Chí Mạng này là tấn công vào điểm yếu của kẻ địch, tạo nên thương tổn cực lớn đối với kẻ địch.
“Thương tổn cực lớn, cực lớn thương tổn…” Tiêu Phàm thầm lẩm bẩm mấy chữ này, nhớ đến tình huống hắn phải đối mặt trong cuộc thi đấu trước mắt, động lòng.
Hiriston phát hiện Tiêu Phàm không cảm thấy vui mừng vì giọng nói của mình xuất hiện, hơi ngoài ý muốn, chẳng qua vẫn tự giác nói ra nguyên nhân xuất hiện của mình: “Lần trước lúc cậu giết chết chó địa ngục ba đầu ở Phong Ma Quật, Frostmourne đã hấp thu hồn phách của chó địa ngục ba đầu để làm chất dinh dưỡng, sức mạnh của linh hồn một con chó địa ngục ba đầu cấp 35 có thể khiến tôi thức tỉnh trong một lát, còn nữa, đừng gọi tôi là Hiriston nữa, bởi vì Hiriston thật sự đã chết rồi, tôi hiện tại chỉ là một luồng tàn phách Hiriston lưu lại ở nhân gian mà thôi, hơn nữa tôi đã có thân phận mới rồi, tôi là Khí Hồn của món vũ khí Frostmourne này, cũng có thể gọi là Kiếm Hồn.”
Hiriston dường như xem nhẹ sống chết, muốn dùng một diện mạo mới để tồn tại trên đời này.
“Nếu bây giờ ông đã thức tỉnh, vậy cũng không cần lãng phí thời gian nữa, tình huống trước mắt của tôi vô cùng hỏng bét, trong cuộc quyết đấu này, kẻ địch trước mắt của tôi sử dụng pháp thuật [Mưa Tĩnh Lặng] đặc hữu của mục sư Tinh linh, tôi hiện giờ không có bất kỳ biện pháp nào có thể đối phó với lượng khôi phục HP quá lớn của cô ta cả.” Tiêu Phàm phòng bị nhìn Ngọc Sinh Yên, trong lòng len lén giao lưu với Kiếm Hồn của Frostmourne.
“[Mưa Tĩnh Lặng], thật là một phép thuật khiến cho người ta hoài niệm mà, nhớ năm đó lúc đại hỗn chiến trên chiến trường viễn cổ, mỹ nữ mục sư của trận doanh Tinh linh thật thích trốn ở trong đám người ném những thứ gì gì đó khiến người ta nhức đầu này, muốn giải quyết phiền toái này phải tốn không ít công sức đâu.” Kiếm Hồn lại lần nữa nghe thấy phép thuật Mưa Tĩnh Lặng này, hơi hoài niệm, chậm rãi nói.
“Tôi cần ông nói cho tôi biết điểm yếu của cô ta nằm ở đâu.” Tiêu Phàm rất gấp gáp, hắn không muốn tiếp tục hao tổn cùng Ngọc Sinh Yên nữa, rõ ràng thẳng thắn hỏi Kiếm Hồn.
“Tôi cũng không biết.” Kiếm Hồn cũng trả lời vô cùng thẳng thắn, nhưng Tiêu Phàm nghe thấy câu trả lời như thế thì thiếu chút nữa ngã lăn đùng ra đất, chẳng qua Kiếm Hồn lại nói tiếp một câu: “Nhưng tự cậu có thể nhìn thấy được.”
“Có nghĩa là gì?”
“Vật thừa kế của tôi lúc đầu chia thành hai thứ, thật ra có thể phối hợp hai thứ đó lại để sử dụng, lúc Frostmourne ở trạng thái thức tỉnh Khí Hồn thì cậu lại tập trung tinh thần mở ra kỹ năng của Con Mắt Ác Ma là [Ác Ma Ngưng Thị], cậu có thể thấy trong tầm mắt của mình, trên người kẻ địch có một vị trí tỏa ra tia sáng màu đỏ tươi, mà vị trí phát ra ánh sáng đó chính là điểm yếu của kẻ địch, chỉ cần cậu dùng Frostmourne tấn công vào nơi đó, sẽ khiến Khí Hồn thức tỉnh của Frostmourne gây ra hiệu quả Một Kích Chí Mạng, tạo thành thương tổn thật lớn đối với kẻ địch.” Kiếm Hồn chậm rãi giải thích.
Sau khi Tiêu Phàm nghe xong lời nói của Kiếm Hồn, trong lòng hiểu rõ, hóa ra là như vậy, vậy cuộc tranh tài này hắn có hy vọng giành được thắng lợi rồi, vậy hắn đây liền xem xem liệu thương tổn của Một Kích Chí Mạng có thể trong một chiêu mà giết chết Ngọc Sinh Yên hay không.
Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, tập trung tinh thần, Con Mắt Ác Ma, mở!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo