Đây là cái gì!
Nội y của “nữ thần game online” Ngọc Sinh Yên đó!
Đấy là trang bị mà biết bao nhiêu “quý ông” tha thiết có được. Giá trị của nó quả thật là “onepiece” (Kho báu bí mật) trong “giới quý ông”!
Không nghĩ tới hôm nay thật sự có dũng sĩ làm được điều này. Tư thế thắng lợi của hắn vừa rồi là đang muốn tuyên bố với chúng ta rằng hắn muốn trở thành nam nhân của Vu Yêu Vương sao?
Nội tâm của vô số “quý ông” ẩn nập trong hiện trường vô cùng kích động. Nhưng cảm giác hưng phấn này cũng không thể nói ra được, vì nói ra sẽ bị các nữ sinh xung quanh khinh bỉ. Vậy nên bọn họ ra vẻ đạo mạo bắt đầu trách móc hành động của Tiêu Phàm…
”Mệnh Phàm, con người anh thật tồi tệ!”
“Mệnh Phàm, sao anh có thể đối xử như vậy với nữ thần!”
“Mệnh Phàm, đi chết đi!”
…
Những tiếng kêu này đều phát ra từ một số khán giả nam, bời vì lúc này các khán giả nữ đã bị hành vi vừa rồi của Tiêu Phàm dọa sợ.
Tuyền thủ tên Mệnh Phàm này đáng sợ quá. Đầu tiên hắn tiến hành tiếp cận, sau đó lấy trộm nội y. Quan trọng nhất là hệ thống lại không hề tiến hành trừng phạt hành vi của hắn. Sao hắn lại làm được như vậy!
Có lẽ danh xưng “beater” mạnh mẽ nhất trong mười câu chuyện kỳ quái của giới game online không phải là hư danh. Nhìn xem hiện tại hành vi của hắn thoát được khỏi sự kiểm soát của hệ thống, ngoại trừ hack ra thì còn cách lí giải nào khác không?
Thật ra hành động vừa rồi của Tiêu Phàm đã bị rất nhiều người ở hiện trường report. Bất kể xuất phát từ tâm trạng xem thường hay ghen tị, bọn họ đều muốn thấy Tiêu Phàm bị hệ thống đánh sấm ở đây. Nhưng ngược lại bọn họ lại nhận được một phản hồi giống nhau, đó là người chơi không tồn tại hành vi vi phạm quy định…
Hệ thống này thật sự rất công bằng. Vì cho dù Tiêu Phàm vừa rồi ở trên đó nghịch cái gì thì đều chỉ là đang chiến đấu thôi. Chỉ là ý nghĩ của trận đấu này thay đổi kỳ diệu vì nguyên nhân cách thức chiến đấu thôi…
Khán giả vô cùng ngạc nhiên nhưng lại chẳng làm gì được, chỉ có thể lớn tiếng chửi rủa.
Đương nhiên có một cô gái dù cho trong trận đấu này Tiêu Phàm làm ra chuyện gì quá đáng với Ngọc Sinh Yên cũng vẫn luôn cổ vũ cho Tiêu Phàm: “Ha ha! Phàm muội muội, anh àm tuyệt lắm, tôi yêu anh!”
Tâm trạng Hổ Nữu rất kích động, nói năng lung tung. Hổ Nữu thầm nghĩ bản thân lựa chọ ở bên cạnh Tiêu Phàm quả là lựa chọn sáng suốt. Nhìn xem hiện tại đã xảy ra bao nhiêu chuyện thú vị kìa. Nếu như bản thân cô đứng trong công hội Hoa Nguyệt kia có lẽ đã bị người phụ nữ có chồng Ngọc Sinh Yên này làm cho buồn bực muốn chết.
Lúc này Phong Ma Tiểu Xích Lang cũng đang há hốc mồm nhìn Tiêu Phàm. Sau đó hắn ta đứng lên, nhỏ giọng lầm bầm: “Người có thể làm tôi ngạc nhiên quả thật rất ít, anh thật sự rất lợi hại!”
Tiểu Miêu đã không dám nói thêm gì nữa, cô rất muốn lên án hành vi của Tiêu Phàm. Nhưng mà cô rất sợ Tiêu Phàm sẽ gây thù với mình. Lỡ như ngày nào đó bỗng nhiên gặp được Tiêu Phàm trong trò chơi thì bản thân nên làm cái gì đây. Tên biến thái này có thể không thèm đếm xỉa đến hệ thống chống quấy rối nghiêm ngặt của trò chơi này.
…
Cho dù mọi người ở đây đang nghĩ gì trong đầu thì lúc này Tiêu Phàm cũng thật sự rất xấu hổ. Sao bản thân lại đụng phải chuyện quái lạ như vậy đây.
Hắn “mở mắt” để tìm nhược điểm của đối phương cuối cùng tìm đến ngực của cô ấy, dự tính trộm thần khí thì lại trộm phải cái này…
Mẹ nó, chuyện này rốt cuộc là gì đây!
Không phải mình đã rời khỏi trận doanh ác ma rồi sao. Chẳng lẽ trong thời gian dài mình ở đó bị nguyền rủa rồi? Nếu không sao mình có thể gặp phải chuyện kỳ quái xui xẻo này được.
“Anh khốn nạn! Mau trả cái đó cho tôi!”
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng hét mang theo nghẹn ngài bất lực của Ngọc Sinh Yên, nhìn thấy dáng vẻ đáng thương kia của cô, hắn thở dài, ném [Áo lót nữ thần Victoria] trong tay về phía Ngọc Sinh Yên.
[Áo lót nữ thần Victoria] giống như một con bướm xinh đẹp bay lượn trong không trung, thu hút vô số ánh mắt nóng như lửa của vô số khán giả ở đây…
Khán giả không muốn bỏ lỡ một giây một phút nào xem các sự việc xảy ra trong trận đấu này.
Bởi vì sau trận đấu này có lẽ sẽ không thể ghi hình hay phát lại nữa.
Loại trận đấu có nội dung nóng này căn bản không vượt qua được sức mạnh của "Thiên triêu hà giải", sau này chắc chắn chỉ có thể xem được bản cut của trận “Mệnh Phàm VS Ngọc Sinh Yên” này.
…
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng chửi rủa của khán giả xung quanh, trong lòng hắn rất phiền muộn, nhưng cũng không tức giận. Không phải vì hắn không muốn tức giận, mà là hắn nhìn Ngọc Sinh Yên bị hắn biến thành dáng vẻ này, trong lòng hắn thật sự có chút không nỡ nhẫn tâm.
Mọi người thường nói con gái khóc có lực sát thương lớn đối với con trai, huống hồ Ngọc Sinh Yên đang khóc này còn là “nữ thần game online” đây?
Cho dù Tiêu Phàm có ân oán gì với Ngọc Sinh Yên đi chăng nữa, thời điểm này hắn nhìn thấy vẻ điềm đạm đáng yêu của cô cũng sẽ không thể xuống tay được.
Quả thật là bản thân mình làm hơi quá đáng. Một cô gái bị bản thân trước làm cái này, sau làm cái kia, đặt bản thân mình vào hoàn cảnh của cô ấy để nghĩ thì quả thật là cô ấy đã phải trải qua một chuyện khủng khiếp. Tuy rằng bản thân hắn cũng là vô tình nhưng quả thật việc này đã xảy ra rồi.
Tuy rằng phong cách làm việc bình thường của Tiêu Phàm cũng rất đáng khinh, rất thích ăn bớt ăn xén của người khác nhưng dù sao hắn vẫn là một người có lương tâm. Cho nên lúc này hắn quyết định từ bỏ trận đấu này để đền bù cho hành động sai phạm trong vô ý của bản thân lúc nãy.
Nhưng trời cao lại không cho Tiêu Phàm được như ý nguyện, cái này gọi là trời cho không lấy thì phải chịu phạt…
…
[Áo lót nữ thần Victoria] được ném lại vào trong tay Ngọc Sinh Yên rồi biến mất trong nháy mắt dưới cái nhìn chằm chằm của những người xung quanh.
Tuy rằng Ngọc Sinh Yên lúc này vẫn còn chút nghẹn ngào nhưng cũng không còn đau xót như trước nữa.
Sau khi trải qua cảm giác kích động vừa rồi, Ngọc Sinh Yên dần dần bình tĩnh lại, cảm xúc bi thương chậm rãi chuyển thành cảm giác tức giận.
Cô bắt đầu nhớ lại một vài vẻ mặt đáng ghét từ lúc bắt đầu trận đấu của tên đàn ông cặn bã Tiêu Phàm này…
“Cô thật sự muốn tôi hung hăng đánh cô sao? Đến lúc đó cô đừng có khóc đấy.”
“Bà cô xấu xí! Đều do cô yêu cầu đấy! Lần tôi sẽ không nhường cô đâu! Cô đừng hối hận đấy!”
“Câm miệng! Tôi đã biết lượng sữa của cô rồi… (Câu này cho có phần trước, trong đầu Ngọc Sinh Yên không tồn tại nửa sau!)
…
Đúng vậy, nhất định hắn đã lên kế hoạch kỹ càng rồi. Từ lúc bắt đầu trận đấu này với mình vẻ mặt của hắn đã rất đáng khinh rồi. Từ đầu đến cuối hắn chỉ nghĩ đến việc đùa bỡn mình vũ nhục mình!
Không được, Ngọc Sinh Yên, mày là người có thực lục, không thể khóc ở đây được. Phải biến đau thương thành sức mạnh, thay trời hành đạo, mạnh mẽ dạy dỗ tên nam nhân cặn bả này!
Nghĩ như vậy, ngước mắt trong hốc mắt của Ngọc Sinh Yên đã dừng lại, toàn bộ cảm xúc trong nháy mắt biến thành tức giận và thù hận…
Lúc này Tiêu Phàm vô cùng xấu hổ bay tới chỗ của Ngọc Sinh Yên, dự tính thành khẩn xin lỗi vị “nữ thần game online” đáng thương này. Sau đó tiếc nuối tút khỏi võ đài tỉ thí PK “Tân sinh” này.
Tiêu Phàm chạy đến chỗ Ngọc Sinh Yên, dừng lại trước mặt cô ấy. Hắn nghĩ đến việc từ bỏ quyền thi đấy trận đấu này, dù rất không cam tâm nhưng quan trọng nhất là phải đền bù cho lỗi lầm mà hắn là với Ngọc Sinh Yên trong trận đấu.
Tiêu Phàm thở dài, nhìn Ngọc Sinh Yên đã ngưng khóc trước mặt, đúng lúc hắn định nói ra mấy lời trong lòng…
…
Nữ nhân trong lúc tức giận rất điên cuồng, nữ nhân ôm thù hận cũng rất điên cuồng, mà nữ nhân vừa tức giận vừa hận thù thì điên cuồng đến đáng sợ. Lúc này Ngọc Sinh Yên đang ở trong trạng thái như vậy, hoàn toàn mất đi tia lý trí như lúc trận đấu mới bắt đầu. Trong lòng cô chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để đánh nam nhân đáng giận trước mặt hung hăng một chút!
Mà nam nhân đáng giận này này chủ động tự dâng mình lên cửa đúng lúc, dừng ở trước ngay trước mặt mình…
Ánh mắt này có ý gì?
Đồng cảm! Thương hại! Hay chế nhạo?
Không nghĩ tới người này làm đến mức này rồi còn đến trước mặt chế giễu mình!
Được! Được! Được lắm!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo