"Tên cặn bã Mệnh Phàm này, vừa nãy đã làm gì với nữ thần của chúng ta!"
"Tại sao hắn lại có thể làm chuyện như vậy!"
"Cầm thú!"
"Mẹ nó, thằng cha này vẫn là người sao? Đây cũng không phải là thi đấu nữa rồi!"
...
Các khán giả trở nên ồn ào, những tên này mồm vừa la mắng thế nhưng thần sắc trên mặt lại rất là phấn khởi...
Tất cả khán giả, không một ai chú ý tới sự thay đổi HP của Ngọc Sinh Yên, tất cả đều nhìn chằm chằm vào cảnh tượng "chiến đấu" của hai người, không chịu bỏ lỡ một phút giây nào cả.
Lại nhìn thấy thần sắc tủi thân của Nữ thần thì hành động ác ý làm nhục đối thủ khi không chiến thắng được trận đấu của Tiêu Phàm đã được xác thực.
Thế nhưng bọn họ còn có một sự hoài nghi lớn hơn nữa, chính là tại sao thằng này lại có thể bỏ qua hệ thống phòng chống quấy rối, không kiêng nể gì cả "xâm phạm" nữ thần của chính mình đây?
Tiểu Miêu đã không biết phải bình luận về trận đấu này như thế nào, một series toàn các hành động lưu manh kinh thiên động địa làm nội tâm vẫn còn trong sáng như Tiểu Miêu không thể chấp nhận được.
Phong Ma Tiểu Xích Lang hơi cau mày, bởi vì gã biết được cách làm người của Tiêu Phàm, hắn cũng không phải loại người này, những hành vi vừa rồi của Tiêu Phàm chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt nào đó, thế nhưng gã cũng không nhìn ra được tại sao, cho nên cũng không thể nào giải thích cho khán giả được.
Kỹ năng danh hiệu của Phong Ma Tiểu Xích Lang cũng khá giống với [Ác Ma Ngưng Thị] của Tiêu Phàm, cũng thuộc loại kỹ năng dò xét, phối hợp với kỹ năng thiên phú theo đuôi người khác của gã thì việc thu thập tình báo rất dễ dàng.
Mà tình huống không thể nhìn thông tin về mục tiêu, đây chính là lần đầu tiên của gã khi có được kỹ năng này, xem ra tên Mệnh Phàm này rất thú vị đây, Phong Ma Tiểu Xích Lang mỉm cười nghĩ.
Phong Ma Tiểu Xích Lang không thể nhìn rõ tin tức về Mệnh Phàm bởi vì Tiêu Phàm có [Ác Ma Ngưng Thị], một hiệu quả bị động của nó chính là có thể che đậy toàn bộ tin tức của bản thân, bất cứ kẻ nào cũng không thể xem được cả.
Bởi vậy, ở trong mắt của người xem thì những hành vi vừa rồi của Tiêu Phàm đó chính là đang làm nhục đối thủ.
Mà thủ đoạn làm nhục đối thủ của Tiêu Phàm lại quá độc ác.
Tâm trạng của Ngọc Sinh Yên lúc này quá kém, cô không biết tên cặn bã trước mắt làm cách nào mà có thể vượt qua hệ thống phòng chống quấy rối mà có thể làm những hành động như vậy, thế nhưng dù cho cô biết nguyên nhân tại sao thì cũng không thể nào thay đổi sự thực rằng cô đang bị tên chết tiệt này làm nhục trước mắt mọi người. Cô nghĩ tới đây thì càng đau lòng hơn.
Tiêu Phàm nhìn thấy Ngọc Sinh Yên rất đáng thương, nghĩ tới những chuyện vừa xảy ra thì hơi áy náy, mặc dù hắn rất ghét cô gái kiêu ngạo này, thế nhưng Tiêu Phàm vẫn nói với Ngọc Sinh Yên một câu: "Xin lỗi..."
Thế nhưng đúng lúc này: "Làm rất tốt! Phàm muội muội, tỷ đã biết rằng em sẽ trả thù cho tỷ đây mà!" Tiếng gào của Hổ Nữu lần nữa truyền vào trong đấu trường!
"Người đẹp kia là bạn bè của Mệnh Phàm, từ lúc đầu đã khó chịu với Ngọc Sinh Yên rồi."
"Hóa ra Tiêu Phàm làm vậy vì để trả thù cho người đẹp kia."
"Đúng vậy, đúng vậy!"
...
Nghe được tiếng cổ vũ của Hổ Nữu thì khán giả lại xì xào.
Những tiếng xì xào của khán giả làm Tiêu Phàm hơi bực mình, tại sao nó lại biến thành như vậy? Hắn chỉ muốn tới tham gia giải đấu bình thường thôi mà...
Mặt khác, còn có một tiếng nói rất ầm ĩ vẫn vang lên trong đầu Tiêu Phàm...
"Tiếp tục tấn công đi, tại sao cậu lại có thể từ bỏ khi mới thất bại nho nhỏ chứ? Chỉ cần thêm chút sức nữa thì cậu đã có thể chiến thắng rồi, ác ma vĩ đại làm sao có thể thua bởi tinh linh yếu đuối chứ? Đừng đứng im như vậy, phải thừa dịp trạng thái của kẻ địch không tốt mà tấn công đi! Thiếu niên!"
Khi Tiêu Phàm không tấn công Ngọc Sinh Yên nữa thì Kiếm Hồn vẫn tiếp tục giật dây hắn, dùng những lý lẽ chính nghĩa thuyết phục Tiêu Phàm tiếp tục những hành động bỉ ổi.
Tiêu Phàm đang rất đau đầu với hoàn cảnh hiện tại rồi, thế mà Kiếm Hồn vẫn cứ lải nhải bên tai, cho nên Tiêu Phàm không chịu đựng được, hét lớn...
...
Đúng lúc này, Ngọc Sinh Yên cũng nghe thấy tiếng nói của Hổ Nữu nên biết "rõ ràng" nguyên nhân ra sao, hét lên với Tiêu Phàm: "Hóa ra là do anh đang giúp đứa vô văn hóa kia trả thù tôi sao? Anh quá đáng!"
"Im ngay! Tôi đã rõ ràng 'lượng sữa' của cô ta rồi, cơ bản là không thể chiến thắng!"
Đương nhiên, tiếng hét này của Tiêu Phàm là đang nói với Kiếm Hồn, hắn muốn nói cho Kiếm Hồn biết, lượng máu mà [Mưa Tĩnh Lặng] hồi phục quá nhiều, dùng lực công kích của hắn hiện tại không thể đánh thắng được!
Thế nhưng vào lúc này, ngoại trừ Tiêu Phàm, toàn bộ người ở đây đều không biết có Kiếm Hồn đang nói chuyện với Tiêu Phàm...
...
Tên này nói với ta "đã rõ ràng về lượng sữa" là có ý gì? Chẳng lẽ tên lưu manh này muốn uy hiếp ta, dựa vào những đòn tấn công vừa rồi và kinh nghiệm phong phú của hắn mà hắn đã có thể đoán được số đo của nơi đó rồi?
Sau đó hắn muốn dùng điều này uy hiếp mình nhận thua? Tên này quá bỉ ổi!
Điều này cũng không trách Ngọc Sinh Yên suy nghĩ quá nhiều, bởi vì theo hoàn cảnh lúc này, khán giả cũng nghĩ như vậy, tên Mệnh Phàm này đã biết rõ 'lượng sữa' của Nữ thần! Đúng là khó tin mà! Hóa ra tên Mệnh Phàm này lại là lão tài xế nha.
Về phần nửa câu sau "không thể chiến thắng" thì mọi người đều không để ý tới, câu này chỉ là râu ria, không quan trọng...
(*)Lão tài xế: có kinh nghiệm dày dặn về tình trường, chuyên lừa đảo những cô gái ngây thơ.
“Đồ vô sỉ! Tôi sẽ không thỏa hiệp đâu! Đừng hòng uy hiếp tôi!”
Ngọc Sinh Yên nghĩ đến hành động của Tiêu Phàm cũng không phải để nhục nhã cô, cũng không phải để trút giận thay cho Hổ Nữu, mà là để tìm hiểu rõ ràng “lượng sữa” của cô, dựa vào đó mà uy hiếp, ép cô chịu thua, trong lòng Ngọc Sinh Yên tức giận đến tột cùng.
Để bảo vệ vinh quang của mình, để dọn sạch rác rưởi cho thế giới này, Ngọc Sinh Yên cầm lấy thanh kiếm trong tay mình lần nữa, dùng vũ lực để mở rộng “chính nghĩa”.
“Lên đi! Nữ thần cố lên!”
“Đánh chết cái tên tồi tệ này!”
“Giết chết tên cặn bã đó đi!”
…
Nhìn thấy hành động lúc này của Ngọc Sinh Yên, khán phòng lại trở nên sôi nổi một lần nữa, sôi nổi vì muốn ủng hộ cho Ngọc Sinh Yên. Bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ thì trong trận đấu này, đứng về phe của Ngọc Sinh Yên mới là đúng, chủ yếu là vì chuyện Tiêu Phàm đã làm trên sân thi đấu thật sự quá mức xấu xa.
“Nhìn đi, tôi đã bảo là cậu hãy tấn công đi mà, bây giờ đối thủ đã khôi phục lại trạng thái rồi, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn cho mà coi!” Kiếm Hồn lại la lên trong lòng của Tiêu Phàm.
Lúc này Tiêu Phàm cảm thấy vô cùng bực bội, không hiểu sao tình thế trận đấu lúc này đã phát triển theo một hướng rất kỳ quái.
Mà kiếm hồn của Frostmourne còn la to ở chỗ này nữa chứ, thế này thì sao Tiêu Phàm có thể bình tĩnh lại mà chiến đấu cho được. Thế là Tiêu Phàm tức giận nhét Frostmourne vào ba lô của mình, lấy thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm đen khịt ra nghênh chiến.
Sau khi Frostmourne bị để vào ba lô, tiếng ồn ào trong đầu của Tiêu Phàm rốt cuộc cũng biến mất, Tiêu Phàm lập tức cảm thấy thoải mái hơn nhiều, biểu cảm cũng không kìm được mà lộ ra vẻ ung dung tự tại.
Nhưng ở trong mắt của Ngọc Sinh Yên, cô thấy đối diện với sự công kích lúc này của mình, Tiêu Phàm lại cất thanh kiếm có bề ngoài lộng lẫy như cây thần kiếm Frostmourne (thật ra là nó) vào ba lô, đổi thành một cây trường kiếm màu đen khác. Tuy rằng thanh kiếm màu đen này cũng không tệ, có điều phẩm chất của nó chắc chắn sẽ không bằng thanh Frostmourne lúc nãy, hơn nữa sau khi Mệnh Phàm đổi thành thanh kiếm bình thường này, còn ra vẻ thở phào nhẹ nhõm nữa chứ, hắn có ý gì đây! Lẽ nào cho đến bây giờ mà hắn vẫn còn coi thường cô sao! Thật sự là quá đáng ghét mà!
Thế là công kích lúc này của Ngọc Sinh Yên càng mãnh liệt hơn.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo