Do Tiểu Miêu điên cuồng sùng bái Ngọc Sinh Yên cho nên đối với việc thuyết minh trận đấu có phần lệch lạc so với tình hình thực tế, nhưng người xem nghe Tiểu Miêu nói như vậy trong lòng vẫn tán thành, bởi vì trong mắt họ, tuy Tiêu Phàm tránh né vô cùng nhẹ nhàng, nhưng vẫn không tấn công gì được Ngọc Sinh Yên, vì lẽ đó bọn họ đều cho rằng Tiêu Phàm đang ở tình thế bất lợi.

Nhưng ở hiện trường vẫn có người khịt mũi khinh bỉ những lời thuyết minh của Tiêu Miêu, ví dụ như Tịch Dương, bọn họ đều có thể nhìn ra ai mới thật sự là người bất lợi trên đấu trường.

Nghe cách nói của Tiểu Miêu, Ngọc Sinh Yên cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng lại ngượng ngùng không thể mở miệng giải thích với mọi người.

Tiêu Phàm lại cảm thấy cô gái chủ trì này thật sự rất buồn cười, cái gì gọi là Ngọc Sinh Yên áp chế tấn công? Bản thân hắn không có sức phản kháng khi nào? Rốt cuộc cô ta dùng con mắt nào để quan sát tình hình trận đấu vậy? Thật là mù quáng hết sức.

...

“Fan cuồng của cô cũng khá lắm đó.” Sau khi Tiêu Phàm nghe những lời thuyết minh nực cười của Tiểu Miêu, bèn cười nói với Ngọc Sinh Yên đang cảnh giác trước mặt mình.

Ngọc Sinh Yên nghe thấy lời cười nhạo của Tiêu Phàm dành cho mình, trong lòng lại bừng lên lửa giận, tuy Ngọc Sinh Yên hiểu rõ những lời diễn giải ban nãy của Tiểu Miêu đích thực rất xa rời thực tế, nhưng bởi vì bất mãn với lời trêu đùa của Tiêu Phàm, Ngọc Sinh Yên vẫn giận dỗi nói: “Ha ha, vậy ban nãy không phải anh cũng không thể công kích, toàn bị tôi áp chế đó sao? Cô ấy giải thích hoàn toàn không sai chút nào.”

“Cô muốn tôi đánh cô thật sao? Đến lúc đó đừng có khóc nha.” Tiêu Phàm nhìn bộ dạng tức giận của Ngọc Sinh Yên, lời nói ra càng thêm tùy tiện.

Mà ngữ khí tùy tiện của Tiêu Phàm lại khiến cho Ngọc Sinh Yên càng thêm chán ghét.

Bởi vì lúc này trong mắt Ngọc Sinh Yên, hình tượng của Tiêu Phàm hệt như lũ côn đồ vô sỉ hạ lưu đầu đường xó chợ, vẻ tươi cười kia trông vô cùng đáng ghét.

“Nếu anh có bản lĩnh thì tới đây, ai sợ ai chứ!”

Ngọc Sinh Yên rất cứng rắn, tuy cảm giác được hiện tại đối phương đã nắm đươc nhịp của trận đấu, chiếm được ưu thế, cô vẫn không cam lòng yếu thế hét về phía Tiêu Phàm, sau đó lại vô cùng hung hãn như muốn chứng tỏ uy quyền của bản thân, lại vừa giật một cây kiếm hoa lộng lẫy.

“Nếu như cô đã nói vậy, đợi lát nữa ta nhất định “hầu hạ” đến khi cô không chịu nổi nữa.”

Tuy rằng trên mặt Tiêu Phàm đầy nét cười, thế nhưng nhìn dáng vẻ cao ngạo của Ngọc Sinh Yên lúc này, trong lòng Tiêu Phàm hung hăng thầm nghĩ, nếu ngươi đã muốn chết, vậy thì đừng trách ta vô tình!

Ngọc Sinh Yên nghe thấy ngữ điệu trơ tráo của Tiêu Phàm, đang muốn cãi lại, không ngờ bỗng dưng nhìn thấy dưới chân Tiêu Phàm nổi gió, hóa thành một đường sáng lao về phía mình!

Ngọc Sinh Yên vội vàng giơ thanh Tây Dương kiếm trong tay đáp trả lại đòn công kích bất ngờ của Tiêu Phàm.

Tiểu Miêu nhìn thấy hành động của Tiêu Phàm cũng hô lớn lên, “Tuyển thủ Mệnh Phàm cuối cùng đã không chịu được tức nước vỡ bờ, hiện tại đang định liều mạng với tuyển thủ Ngọc Sinh Yên! Thế nhưng tôi tin rằng, với thực lực của tuyển thủ Ngọc Sinh Yên nhất định có thể nhẹ nhàng đáp trả!”

Lời giải thích của Tiểu Miêu vẫn thiên về tình cảm cuồng nhiệt của cá nhân, nhưng lúc này Ngọc Sinh Yên gần như không quan tâm đến cô ta nữa, bởi vì hiện tại Tiêu Phàm thật sự rất nhanh!

Do lúc nãy Tiêu Phàm tránh né hành động của Ngọc Sinh Yên, Ngọc Sinh Yên luôn chiếm thế chủ động, vậy nên những di chuyển tránh né của Tiêu Phàm luôn theo sau những đòn công kích của Ngọc Sinh Yên,

Thế nên tuy Ngọc Sinh Yên cảm thấy di chuyển của Tiêu Phàm rất nhanh, nhưng vẫn có thể chịu được, nhưng hiện tại đến phiên Tiêu Phàm chủ động tấn công, tình hình liền khác ngay...

Trong chiến đấu, quyền chủ động luôn luôn nằm ở phe tấn công, khi Tiêu Phàm trở thành người tấn công, lối chiến đấu của Tiêu Phàm sẽ trở nên tự do hơn. Thế nên lần đọ sức này, phải xem Ngọc Sinh Yên có thể đuổi kịp hành động của Tiêu Phàm hay không.

Gia tăng tốc độ của [Điệu Waltz Phong Vũ] không chỉ tao nhã mà còn chí mạng. Có được tốc độ duy chuyển như thế này, Tiêu Phàm cảm thấy bản thân trong trận đấu này đã ở thế bất bại.

Về những đòn tấn công của bản thân, Tiêu Phàm cho là đối với những hiểu biết về thực lực của Ngọc Sinh Yên hiện tại, cô ta hoàn toàn không thể phản ứng kịp.

Sự thật đúng là như thế...

Cùng với vũ điệu tử vong, Tiêu Phàm nhanh chóng tiến lên, Tế Kiếm của Ngọc Sinh Yên hướng về trước dò thử đòn đánh.

Một tia sáng đỏ xẹt qua, đó chính tàn ảnh sáng rọi trong cặp mắt đỏ tươi khi di chuyển nhanh của Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm không hề quan tâm đến nhát kiếm chặn đánh kia của Ngọc Sinh Yên, trực tiếp chọn lướt ngang qua, trường kiếm đen bên tay trái rất tự nhiên xẹt qua bên bụng trái của Ngọc Sinh Yên...

Đòn đánh đầu tiên của Tiêu Phàm từ khi vào trận đến nay cuối cùng cũng đã xuất hiện!

Đã chiếm được lợi thế thì sao Tiêu Phàm có thể dừng lại, thế nên điệu nhảy tao nhã vẫn còn tiếp tục...

Sau đòn tấn công hiệu quả của Ám Long Minh Viêm kiếm, đến phiên Sương Chi Ai Thương rồi.

Trường kiếm đen vẫn tiến bước theo nhịp kéo của Tiêu Phàm nhanh chóng rời khỏi bụng của Ngọc Sinh Yên, lúc này Tiêu Phàm đã lướt qua Ngọc Sinh Yên, bước đến phía sau cô.

Sau đó chân trái Tiêu Phàm xoay tròn, một cái nghiêng người đầy tao nhã, sau đó là một góc nghiêng 180 độ, Sương Chi Ai Thương bên tay phải theo vũ điệu xoay tròn tự nhiên bay tới, đánh vào phía sau lưng của Ngọc Sinh Yên, đòn tấn công hiệu quả thứ hai của Tiêu Phàm!

Hiệu ứng sương giá của Sương Chi Ai Thương trong nháy mắt đã phủ lên khắp người Ngọc Sinh Yên, toàn thân Ngọc Sinh Yên bỗng chốc phủ đầy tầng tầng ánh sáng xanh mỏng manh.

Vốn dĩ lúc Ngọc Sinh Yên bị Tiêu Phàm tấn công, trên mặt cô là vẻ mặt kinh ngạc, còn đòn đánh của Sương Chi Ai Thương trong nháy mắt đã hóa thành một lớp màu xanh nhạt, màu sắc này trông có vẻ rất hợp với tâm tình của cô trong lúc đó.

Thế nhưng đòn đánh của Tiêu Phàm vẫn chưa kết thúc, lại tiếp tục gia tăng tốc độ tại chỗ, một bước lướt qua bên phải của Ngọc Sinh Yên chém xuống, nhát kiếm thứ ba theo đó xẹt qua...

Tiểu Miêu nhìn tình hình trên đấu trường không nói nên lời, đây là tình hình gì vậy?!

Cô cũng chỉ nhìn thấy tuyển thủ Mệnh Phàm nhàn nhã dùng vũ điệu duyên dáng tránh né một kiếm của tuyển thủ Ngọc Sinh yên, sau đó bên trái của Ngọc Sinh Yên bị chém, di chuyển đến phía sau, vừa hoàn thành vũ điệu xoay tròn lắc lư rồi bên phải của tuyển thủ Ngọc Sinh Yên lại bị chém rất nhanh, quay về vị trí cũ, tuy những động tác này chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng tình hình trận đấu đã hoàn toàn thay đổi!

Ngọc Sinh Yên vô cùng kinh ngạc, cô vẫn đang duy trì tư thế đâm nhát kiếm đầu tiên, thế nhưng cô có thể cảm nhận được trong thời khắc ngắn ngủi đó, cô đã bị tên Mệnh Phàm này tấn công ba lần!

Đúng vậy, chỉ vỏn vẹn ba lần, bên trái! Phía sau lưng! Bên phải!

Cô đến một lần cũng không thể phản ứng kịp, thật sự quá đáng sợ rồi!

Tuy cô vốn đã biết tên Mệnh Phàm này đã nắm được nhịp trận đấu, thế nhưng hoàn toàn không ngờ được lại triệt để đến thế này!

Hơn nữa phải nhấn mạnh thêm rằng, sau ba nhát kiếm của Tiêu Phàm, lượng HP hiện tại của cô chỉ còn lại 10%, nói cách khác, nếu bây giờ cô lại bị trường kiếm của Mệnh Phàm khều một cái, Ngọc Sinh Yên cô đành phải tạm biệt giải đấu biểu diễn PK “Tân Sinh” rồi.

Cứ thế mà kết thúc sao, cô không tâm!

Cô đã ở trước mặt Hổ Nữu hứa rằng phải đánh bại người này!

Cô còn ở trước mặt của tất cả người chơi, hứa hẹn mình sẽ xử lý tên cặn bã này!

Cô còn phải bảo vệ em gái mình không để tên khốn này quấy nhiễu!

Quan trọng hơn chính là, cô vẫn chưa chứng mình được thực lực của mình!

Hết cách rồi, vậy chỉ có thể dùng con át chủ bài này thôi...

Sau khi dùng nó rồi, trận đấu này, mình có thể ở thế bất bại, nhưng tiếc là mình vốn muốn để nó lại cho trận chung kết!

Thế nhưng giải đấu biểu diễn PK “Tân Sinh” lần này cho dù kết quả cuối cùng thế nào, ít ra mình cũng đã đánh bại cái gã Mệnh Phàm này!

5.28764 sec| 2431.641 kb