Trong khoảng thời gian này, Tiêu Phàm đã dùng [ Ác Ma Ngưng Thị] và đã xem qua thông tin kỹ năng của Ngọc Sinh Yên một lần, ngoài [ Úc Kim Hương Đoạt Mệnh] và [ Liên Hoàn Trùng Kích ra], những kỹ năng khác của Ngọc Sinh Yên cũng chỉ là kỹ năng cơ bản của một kiếm sĩ chuyên nghiệp thôi,

Dù kiếm thuật của cô rất giỏi, nhưng nó lại không tạo nên uy hiếp quá lớn đối vơi Tiêu Phàm.

Muốn so với A Hoa Tỷ sao?

Tiêu Phàm cảm thấy Ngọc Sinh Yên kém hơn A Hoa Tỷ rất nhiều, dù những lượt tấn công nhanh của Ngọc Sinh Yên cũng rất chính xác, nhưng không giống với kiểu quái vật dễ dàng khiến người khác cảm thấy tuyệt vọng như A Hoa Tỷ, Tiêu Phàm ngẫm lại khoảng thời gian đánh nhau với Ngọc Sinh Yên nãy giờ và đưa ra kết luận.

Giờ, tới lượt hắn.

Tiêu Phàm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tâm trạng, cố gắng để mình có thể bình tĩnh hơn.

Hắn nhìn về phía Ngọc Sinh Yên đứng phía xa, không nói gì, khẽ phất tay, ra hiệu tiếp tục.

Tuy Tiêu Phàm hắn không thích đánh đàn bà, nhưng trong tình hình này, hắn nghĩ hắn phải thay đổi suy nghĩ này thôi.

Hơn nữa đối với loại đàn bà xinh đẹp nhưng kiêu ngạo tới không để ai vào mắt như Ngọc Sinh Yên, Tiêu Phàm cảm thấy rất vui vẻ khi đánh loại đàn bà này.

Tuy nói thầm trong lòng như vậy khiến người khác cảm thấy biến thái, nhưng mà đàn ông biến thái chút cũng có gì không ổn đâu.

Ngọc Sinh Yên cảm nhận được bầu không khí cả trường đấu đang reo hò vì chính mình, thì cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Cảm xúc bây giờ không giống với cảm giác khi người ta thưởng thức sắc đẹp của bản thân. Hiện tại khán giả reo hò là vì mọi người tán thành thực lực của mình, thế nên, Ngọc Sinh Yên vô cùng tận hưởng sự tán dương này.

Nhưng đến khi ánh mắt cô dời đến người Tiêu Phàm, tâm trạng không tệ của Ngọc Sinh Yên lập tức vỡ vụn.

Ngọc Sinh Yên thực sự không biết tên cặn bã Mệnh Phàm rõ ràng vốn luôn bị mình đè đánh, sao lúc này còn có thể nhe răng cười được.

Đúng vậy, Tiêu Phàm hiện giờ đang cười đến là đê tiện, cười đến là vô cùng có phong cách của bản thân hắn, mà phong cách này, trong mắt Ngọc Sinh Yên lại không khác gì nụ cười bỉ ổi của mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Đương nhiên, Tiêu Phàm cũng không biết hình tượng của hắn trong mắt Ngọc Sinh Yên là như vậy, hắn chỉ đang tự tin cho rằng, nếu như thực lực của Ngọc Sinh Yên chỉ có như thế này, vậy thì trận đấu này hắn thắng chắc rồi, cho nên hắn mới bật cười.

Lúc này thanh kiếm Ảm Long Minh Viêm đã xuất hiện trong tay trái Tiêu Phàm, giờ là đến phiên Tiêu Phàm tiến công...

Tiêu Phàm không có【 Đoạt Mệnh Úc Kim Hương 】 và 【 Liên Hoàn Trùng Thứ 】 nhiều chiêu thức tấn công như Ngọc Sinh Yên. Từ khi trò chơi bắt đầu đến nay, hắn chỉ luôn cầm một thanh trường kiếm chém tới chém lui, mà lúc này, Tiêu Phàm vẫn định làm theo cách cũ, là cầm thanh kiếm sắc bén của mình lật đổ được con mụ kiêu ngạo trước mặt này.

Thời điểm bắt đầu đăng nhập "Tân Sinh" không lâu, kiếm thuật của Tiêu Phàm quả thật rất thô.

Nhưng sau khi luyện tập kiếm pháp Thục Sơn một thời gian, kiếm thuật hiện tại của Tiêu Phàm mặc dù chưa được tính là tinh tế tỉ mỉ nhưng cũng coi như tiến lùi có chừng mực.

Mà cho đến hôm nay, chỗ dựa lớn nhất của Tiêu Phàm khi chiến đấu vẫn như cũ là tốc độ di chuyển, cho nên hắn định lợi dụng tốc độ di chuyển siêu nhanh đó của mình để đấu nhây với Ngọc Sinh Yên.

Ngọc Sinh Yên trông thấy Tiêu Phàm bây giờ lại còn dám chủ động xông lên nghênh chiến, trong lòng thầm cười nhạo, nếu anh đã gấp gáp muốn tới chịu chết thì tôi đành có lòng mà giúp anh đạt được mục đích vậy.

Nghĩ vậy, Ngọc Sinh Yên cũng không do dự nữa, đột ngột lao nhanh về phía Tiêu Phàm, thanh kiếm mảnh dẻ, mềm mại trong tay của Ngọc Sinh Yên nhanh chóng đâm ra!

Đây chỉ là một đòn thông thường của Ngọc Sinh Yên mà thôi, mặc dù cũng không phải là kỹ năng mà Ngọc Sinh Yên thi triển ra nhưng một kiếm này vẫn mang theo lắng đọng của kiếm thuật Tây Dương mà Ngọc Sinh Yên luyện nhiều năm, góc độ xảo quyệt, tốc độ cực nhanh, vô cùng trí mạng...

Nếu người chơi bình thường gặp phải một kiếm này của Ngọc Sinh Yên, có lẽ thật sự khó mà đỡ được nhưng mà đối thủ lúc này của Ngọc Sinh Yên lại là Tiêu Phàm...

Theo dõi một loạt trận đấu trước đây, Tiêu Phàm có lẽ đã hiểu được hình thức công kích của Ngọc Sinh Yên.

Tốc độ công kích của Ngọc Sinh Yên khi dùng kiếm Tây Dương quả thật rất kinh người, đặc biệt là lúc cô xuất ra kỹ năng【 Liên Hoàn Trùng Thứ 】 , tần suất công kích có thể đạt đến "Một giây ba kiếm", mà khi Ngọc Sinh Yên sử dụng chiêu 【 Đoạt Mệnh Úc Kim Hương 】 tần suất công kích lại càng kinh khủng hơn, có khi còn đạt đến "Một giây năm kiếm".

Chỉ có điều, dù là lúc không sử dụng kỹ năng, tốc độ công kích của Ngọc Sinh Yên cũng khác hẳn với người thường.

Nhưng Tiêu Phàm cũng không lo lắng lắm về việc này, bởi vì cô không sờ đến người tôi được thì đánh nhanh cũng chẳng tác dụng gì. Tiêu Phàm đã quyết định dùng thân pháp nhanh nhẹn của mình để để đón lấy tất cả các công kích Ngọc Sinh Yên.

Tiêu Phàm cũng không sợ Ngọc Sinh Yên có thể đuổi được tốc độ di chuyển của mình, bởi vì hắn đã phát hiện trên phương diện xông lên bất thình lình thì Ngọc Sinh Yên rất nhanh, nhanh hệt như sấm sét vậy, đánh cho địch trở tay không kịp, nhưng trên phương diện di chuyển ngang thì chậm hơn rất nhiều.

Khuyết điểm này xuất hiện có lẽ nguyên nhân cũng là do lịch sử phát triển của kiếm thuật Tây Dương.

Vốn dĩ, kiếm thuật Tây Dương không phải dùng trên chiến trường, mà chủ yếu dùng để phòng thân và quyết đấu.

Kiếm thuật Tây Dương là sản phẩm ra đời khi những quý tộc phương tây kia quyết đấu.

Bị quá nhiều quy tắc quyết đấu quy tắc ràng buộc, làm cho hàng loạt mánh khóe mang tính sát thương cao của kiếm thuật Tây Dương bị vứt bỏ, để rồi đổi lấy một kiếm thuật tao nhã, hơn dễ nhìn hơn.

Lại bởi vì bị các quy tắc quyết đấu này ràng buộc mà kiếm thuật Tây Dương đa số là tiến lên, thụt lùi, vọt tới, mà di chuyển ngang và xoay người thì rất ít.

Ngọc Sinh Yên đã học đến thấm nhuần kiếm thuật Tây Dương cho nên khi chiến đấu đương nhiên vẫn mang theo khuyết điểm này.

Lúc Ngọc Sinh Yên gặp đối thủ, nếu dùng kiếm thuật Tây Dương thì khuyết điểm này cũng sẽ không tạo ra sơ hở gì lớn, nhưng bây giờ lại gặp phải Tiêu Phàm, cái tên chuyên sống sót dựa vào tốc độ di chuyển, thế là khuyết điểm của Ngọc Sinh Yên bị phóng đại lên vô tận.

Thấy thanh kiếm mảnh quen thuộc đang lao nhanh về phía mình, đôi con ngươi của Tiêu Phàm chợt lóe lên tia sáng đỏ sẫm màu máu, khuôn mặt treo lên một nụ cười thản nhiên, rồi hắn đột ngột tăng tốc, nghiêng người né tránh, ánh đỏ trong mắt hắn bỗng hóa hành hai sợi chỉ đỏ tinh tế mà vô cùng quỷ quái trước mặt Ngọc Sinh Yên.

Lúc này, Ngọc Sinh Yên đã vô cùng giật mình nhưng cũng không phải là do mình đâm kiếm không trúng, mà là bởi vì phản ứng của đối thủ với công kích của mình.

Mặc dù lúc nãy, mình đâm kiếm ra, tên cặn bã Mệnh Phàm này cũng tránh được công kích nhưng khi đó cô có thể thấy được vẻ mặt hoảng hốt của hắn. Mà giờ cô chỉ thấy một sự tự tin ngập tràn trong ánh mắt Tiêu Phàm, một sự tự tin vô cùng tà dị. Trong lòng Ngọc Sinh Yên cảm thấy vô cùng không thoải mái, mà cô cũng cảm giác được thân pháp Tiêu Phàm hình như nhanh hơn rất nhiều. Rốt cuộc chuyện này là sao!

Ngọc Sinh Yên nghĩ đến đây thì không khỏi bực bội.

Mặc kệ đi, cô phải tấn công mạnh hơn nữa mới được, giống trận đấu với A Hoa Tỷ lúc nãy, đánh bại đối thủ trước mặt chỉ trong một nốt nhạc!

Sau khi Ngọc Sinh Yên xua đi những ý nghĩ rối loạn trong lòng, cô nhanh chóng đâm kiếm thứ hai!

Từ ánh mắt của Ngọc Sinh Yên, Tiêu Phàm có thể thấy được cô đang xóa đi lo lắng giấu sâu bên trong, trong lòng hắn vô cùng thích chí.

Anh đây sẽ vui đùa với cô em chút nhá.

Tiêu Phàm tiện tay thả song kiếm trong tay xuống, bởi vì hắn định tạm thời không tấn công nữa, mà chỉ đùa giỡn Ngọc Sinh Yên một chút. Thế rồi bước chân hắn đột ngột trở nên rộn ràng, Điệu Waltz Phong Vũ.

Tiêu Phàm tiến lên lùi lại, thay đổi trái phải, nhẹ nhàng lại ưu nhã, kết hợp đứng lên ngồi xuống, nghiêng bên này bên kia, lắc lư qua lại, khéo léo tránh được những đường kiếm bất ngờ cực nhanh của Ngọc Sinh Yên.

2.94582 sec| 2430.227 kb