“Thật sự là vô cùng cảm ơn ngài Phong Ma Tiểu Xích Lang đã cung cấp nhiều tin tức gây sốc như vậy cho cuộc thi đấu lần này của chúng ta, nếu ngài Phong Ma Tiểu Xích Lang đã giới thiệu hết tư liệu của hai vị tuyển thủ rồi, vậy thì bây giờ mọi người có thể đặt cược cho vị tuyển thủ mà mình ủng hộ trước khi cuộc thi đấu bắt đầu.” Rốt cuộc thì Tiểu Miêu đã phục hồi tinh thần lại trong đống tin tức gây sốc lúc nãy, đẩy cuộc thi đấu quay lại quỹ đạo bình thường.
Tuy Tiêu Phàm bị tuôn ra quá khứ làm “beater” lúc trước, thế nhưng vừa nói đến việc đặt cược cho tuyển thủ mà mình ủng hộ, đa số khán giả vẫn cho rằng Ngọc Sinh Yên sẽ thắng.
Bởi vì mọi người đều hiểu rõ thực lực của Ngọc Sinh Yên, tuy cô không bằng các người chơi chuyên nghiệp hàng đầu, thế nhưng thực lực tuyệt đối nằm ở tiêu chuẩn cao nhất trong đám người chơi tầm trung.
Mặc dù Tiêu Phàm có được một danh hiệu vang dội là “beater”, thế nhưng đây lại là một chuyện rất lâu rồi.
Mấy năm qua hoàn toàn không có tin tức gì về cái ID “Mệnh Phàm” này, điều này có thể chứng minh vị tuyển thủ Mệnh Phàm vô cùng có thể chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.
Kiểu cao thủ từ thời võng du thượng cổ đi vào thế giới võng du thực tế ảo như thế này, trình độ của họ rất có thể đã không bằng lúc trước.
Đương nhiên vẫn còn có một số người chơi không hề do dự mà đặt cược vào Tiêu Phàm, chỉ là những người đó đều là người quen với Tiêu Phàm như Hổ Nữu, Tịch Dương, A Hoa Tỷ.
Người không quen Tiêu Phàm nhưng lại đặt cược cho hắn chỉ có một người, cũng là một người chơi đến từ trận doanh Ác Ma, người “thông minh” nhất trong trận doanh Ác Ma, Hoàng Ma Tử.
Tại sao Hoàng Ma Tử lại đặt cược cho Tiêu Phàm, thật ra muốn giải thích được vấn đề này cũng chẳng hề khó khăn chút nào.
Lúc trước gã ra khỏi Bang Hắc Long là vì cảm thấy Bang Hắc Long không hề có thực lực gì, chỉ muốn lừa gạt gã.
Mà bây giờ gã đặt cược cho Tiêu Phàm, thật ra là do gã cảm thấy người chủ trì ở hiện trường đang thầm giật dây gã, muốn gã đặt cược cho Ngọc Sinh Yên, muốn lừa gạt gã.
Giống như lần trước vậy, mọi người đều bị giật dây đi đặt cược cho cái tên Long Ngạo Thiên kia, kết quả cái tên Long Ngạo Thiên được mọi người coi trọng đó chưa lên sân khấu được một phút đã bị hạ đo ván rồi, vì vậy lần này gã cũng phải làm ngược lại người khác, đặt cược cho Tiêu Phàm.
Chỉ cần Hoàng Ma Tử luôn luôn quán triệt tư tưởng “luôn có điêu dân muốn hại trẫm”, vậy thì gã chính là Hoàng Ma Tử “thông minh”.
Mọi người đoán không sai, nguyên nhân mà Hoàng Ma Tử được đưa vào trận doanh Ác Ma là do gã bị bệnh hoang tưởng…
“Mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng để xem cuộc thi đấu này chưa, vậy bây giờ tôi tuyên bố, cuộc thi đấu bắt đầu!” Tiểu Miêu nhìn thấy đa số các khán giả đã đặt cược xong, ra lệnh một tiếng, mở màn cho trận thi đấu đã bị kéo dài từ nãy đến giờ.
“Đợi một chút!”
Nghe được tiếng kêu này, Tiểu Miêu khẽ nhíu mày, nghĩ thầm, lại có chuyện gì nữa đây, rốt cuộc thì trận thi đấu này có mở màn được hay không, chỉ có một trận thi đấu mà thôi, có cần biến đổi bất ngờ liên tục như vậy hay không chứ.
Chủ nhân của tiếng kêu này chính là Tiêu Phàm, tuy Tiêu Phàm đã lên sàn từ lâu, thế nhưng đề tài trên sân thi đấu lại thay đổi quá nhiều lần, Tiêu Phàm lại không có quyền nói chuyện, mà bây giờ, rốt cuộc thì Tiêu Phàm đã giành được quyền nói chuyện vào tay mình.
“Chào mọi người, tôi là tuyển thủ của cuộc thi đấu lần này, Mệnh Phàm, lúc lên sân thì quá đột nhiên, bởi vậy mới xảy ra một chút chuyện ngoài ý muốn, khiến mọi người chê cười rồi.” Tiêu Phàm cố gắng làm cho mình trở nên nho nhã và lễ độ hơn một chút, tranh thủ để lại ấn tượng tốt trước mặt khán giả: “Trước khi cuộc thi đấu bắt đầu, tôi muốn tặng cho mọi người một khúc hát để tỏ lòng xin lỗi vì chuyện lúc nãy.”
Tiêu Phàm rất xem trọng cuộc thi đấu lần này, cho dù thế nào, hắn cũng phải thắng, cũng nhất định sẽ thắng cuộc thi đấu này.
Mặc dù Ngọc Sinh Yên là người chơi nữ, thế nhưng Tiêu Phàm không hề dám coi thường cô, bởi vì A Hoa Tỷ đã từng nói, cô ta và Ngọc Sinh Yên sàn sàn bằng nhau.
Khái niệm sàn sàn bằng nhau là gì, có nghĩa là thực lực của A Hoa Tỷ và Ngọc Sinh Yên không phân cao thấp. (Đến bây giờ Tiêu Phàm vẫn chưa hề nghĩ đến chuyện sàn sàn bằng nhau ở phương diện “vẻ đẹp”)
Một người chơi có thực lực không phân cao thấp với A Hoa Tỷ, Tiêu Phàm tuyệt đối phải cẩn thận ứng phó, lúc cần thiết còn phải sử dụng thủ đoạn khắp người.
Nhưng đây chỉ mới là trận đầu tiên trong giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, Tiêu Phàm định để con át chủ bài của mình đến cuối cùng để đối phó với kẻ địch mạnh mẽ như A Hoa Tỷ và Tịch Dương (còn Thái Thập Tam, Tiêu Phàm không biết cô ta có mạnh hay không nữa), mà con át chủ bài này chính là kỹ năng danh hiệu “Kiết Nhiên Nhã Sĩ” với hiệu quả biến dị.
Trận thi đấu này không thể dùng hiệu quả biến dị của [Nhã Sĩ] để sử dụng vô hạn kỹ năng Chuyên Tinh Thân Sĩ, mà bởi vì giá trị thể lực của Tiêu Phàm cũng có hạn, thế nên trước khi giao chiến với Ngọc Sinh Yên thì hắn phải chuẩn bị thật đầy đủ. Tiêu Phàm quyết định trước khi trận đấu bắt đầu thì hắn sẽ sử dụng kỹ năng [Tình Ca Thân Sĩ] để gom góp một phần giá trị mị lực rồi sử dụng vào lúc chiến đấu, mặt khác biểu diễn tài nghệ như ca hát cũng có thể hóa giải bầu không khí gây bất lợi cho mình ở đây.
…
Tuy giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh” không phải là một chương trình tuyển người tài năng, thế nhưng tuyển thủ yêu cầu được hát một bài cũng không phải là chuyện gì quá đáng, có lẽ sẽ làm mất một chút thời gian, Tiểu Miêu vẫn đồng ý: “Nếu tuyển thủ Mệnh Phàm muốn biểu diễn cho mọi người một bài trước khi bắt đầu trận đấu, chúng ta đương nhiên sẽ không ngăn cản, vậy xin mời mọi người hãy xem phần biểu diễn ca hát mà tuyển thủ Mệnh Phàm mang đến cho chúng ta.”
Tiêu Phàm cũng không quan tâm nhiều nữa, dù sao thì hắn chắc chắn sẽ hát bài hát này, vì mấy cái giá trị mị lực chết tiệt kia.
…
Bốn năm đại học của Tiêu Phàm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi ngày đều tắm rửa, không ngừng kiên trì.
Mà kỹ xảo ca hát của Tiêu Phàm cũng được tôi luyện trong quãng thời gian tắm rửa mỗi ngày đó.
Lúc Tiêu Phàm lợi hại nhất có thể hát được bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, nhớ đến ngày trời đông giá rét vào năm ấy, máy nước nóng trong ký túc xá đã bị hư rồi, thế nhưng Tiêu Phàm vô cùng chú ý đến chuyện vệ sinh cá nhân lại không hề sợ hãi nguy khó mà một mình chạy vào trong phòng tắm, bắt đầu tắm rửa, sau đó…
“Phải thế chăng, đó phải chăng chính là cao nguyên Thanh… Tạng…”
Một bài hát mà toàn bộ quá trình đều là tiếng kêu rên thảm thiết, bài “Cao nguyên Thanh Tạng” truyền ra khỏi “Nhà máy thực phẩm Cười Ha Ha”, các nữ sinh đi ngang qua ký túc xá của đám Tiêu Phàm nghe thấy bài hát này cũng phải che mặt mà cười.
Sau khi nghe xong bài hát “Cao nguyên Thanh Tạng” mà Tiêu Phàm vừa tắm nước lạnh vừa hát, hôm đó bạn cùng phòng của Tiêu Phàm không có ai dám đi tắm nước lạnh nữa, ngay cả người có thân thể khỏe mạnh như Trần Hi Dương cũng vậy, mãi đến hôm sau khi trường học sai người đến sửa máy nước nóng trong ký túc xá.
Tuy tiếng hát này rất thảm, làm cho người ta vô cùng sợ hãi, thế nhưng dù sao thì Tiêu Phàm cũng đã hát xong một bài hát có độ khó cao như bài “Cao nguyên Thanh Tạng”, vì vậy cho dù là bài tình ca nào, dựa vào giọng hát của Tiêu Phàm thì hắn hoàn toàn có thể khống chế được.
…
Một bài tình ca vô cùng êm tai được Tiêu Phàm nhẹ nhàng hát ra, truyền khắp bốn phía…
Khán giả nghe được bài tình ca có cảm xúc này thì ấn tượng của họ về Tiêu Phàm cũng tốt hơn nhiều, lúc này các khán giả mới bắt đầu quan sát tỉ mỉ người tuyển thủ gọi là Mệnh Phàm này.
Trang phục lịch sự và đúng mực, bề ngoài có vẻ nhã nhặn và tuấn tú, cũng có thể được tính là một anh chàng đẹp trai.
Giờ phút này Tiêu Phàm lại không hề đặt sự chú ý của mình vào cảm nhận của khán giả, mà hắn đang tập trung chú ý vào tốc độ tăng của giá trị mị lực…
Hơi kỳ lạ đó, lần này sử dụng kỹ năng [Tình Ca Thân Sĩ] để gom góp giá trị mị lực, thế nhưng tại sao giá trị mị lực lại không tăng mạnh như lúc hắn sử dụng với NPC nữ là Mary chứ?
Tiêu Phàm cảm thấy rất nghi hoặc với mức độ tăng lên của giá trị mị lực, hắn lặng lẽ nhìn nội dung kỹ năng [Tình Ca Thân Sĩ] lần nữa.
Hát tình ca bằng sự thâm tình trong đáy lòng mình, chẳng lẽ phải thâm tình ư?
Bỏ đi, nếu chính mình đã muốn làm màu, vậy thì phải làm cho đủ bộ chứ.
Vậy nên cái tên có da mặt dày như Tiêu Phàm bắt đầu tìm đối tượng để hát tình ca, mà bây giờ người ở gần Tiêu Phàm nhất chắc chắn là Ngọc Sinh Yên rồi.
Tiêu Phàm cũng chẳng quan tâm Ngọc Sinh Yên là “nữ thần võng du” gì gì đó, hắn rất vô sỉ đưa Ngọc Sinh Yên trở thành đối tượng mà mình sẽ hát với tình cảm sâu đậm.
“You are my pretty sunshine, thế giới không em, tốt hay xấu cũng chỉ là vô vị trống rỗng*…”
(*Bài hát My Sunshine do Trương Kiệt biểu diễn)
Nghĩ đến thì làm ngay, Tiêu Phàm xoay người lại, bắt đầu làm màu với Ngọc Sinh Yên.
Tuy Ngọc Sinh Yên có vô số fan nam, thế nhưng cô chưa bao giờ gặp được cái tên vô sỉ như Tiêu Phàm, cô thấy Tiêu Phàm ở trước mặt mọi người hát tình ca cho mình nghe, trong lòng bắt đầu bối rối.
Một mặt kỹ xảo ca hát của Tiêu Phàm quả thực không tệ, mặt khác thì vẻ mặt của Tiêu Phàm cũng rất thích hợp, Ngọc Sinh Yên đã bắt đầu xem Tiêu Phàm là fan của mình.
Mà bình thường thì nữ sinh sẽ không đối xử quá tàn nhẫn với nam sinh thầm thích mình, vì vậy Ngọc Sinh Yên bắt đầu suy nghĩ, bây giờ nhìn lại thì người này cũng không cặn bã như thế mà, chẳng lẽ lúc trước cô đã hiểu lầm hắn.
Tiêu Phàm không phải Ngọc Sinh Yên, bây giờ hắn không có nhiều tâm tư để suy nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn.
Tiêu Phàm rất hưng phấn, bởi hắn biết mình đã cược đúng rồi, bây giờ giá trị mị lực của hắn đã tăng ào ào!
Thế là Tiêu Phàm càng dốc hết sức để hát hơn, càng hát lại càng tỏ ra thâm tình hơn nữa.
Cứ như vậy, lại đến lượt khán giả cảm thấy khó chịu, vốn vị tuyển thủ gọi là Mệnh Phàm này lúc đầu hát rất tốt, thế nhưng không hiểu tại sao hắn lại bắt đầu hát cho nữ thần của mình, thế này mà còn nhịn được thì có thứ gì là không thể nhịn chứ! Chuyện này thật sự làm cho người ta vô cùng ghen ghét mà!
Hơn nữa có một số khán giả đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, hình như bản thân mình đã gặp ở đâu đó rồi.
…
“Làm gì vậy, tôi kêu anh lên xử lý con bitch kia, sao anh lại trực tiếp bị con nhỏ bình hoa đó mê hoặc luôn rồi.” Hổ Nữu ngồi ở ghế hạng nhất nhìn thấy tình cảnh trên sân thi đấu thì thở hổn hển nói.
Xà Cơ ở bên cạnh Hổ Nữu cũng cảm thấy không được vui cho lắm, Bán Trường Miên thì cảm thấy Tiêu Phàm hát rất êm tai.
…
“Con nhỏ Ngọc Sinh Yên chết tiệt này, lại dám quyến rũ Phàm ca nhà tôi!” A Hoa Tỷ ghen, chỉ có điều cô ta vừa nhìn về phía Tiêu Phàm trên sân thi đấu thì mắt đã hiện lên hình trái tim: “Lúc Phàm ca hát cũng rất đẹp trai đó!”
…
Khán giả ở khá xa, bọn họ không cảm nhận được việc Tiêu Phàm càng hát càng có tình cảm, Ngọc Sinh Yên lại không giống như vậy, cô ở gần Tiêu Phàm nhất.
Theo Tiêu Phàm hát càng lúc càng thâm tình, đáy lòng của Ngọc Sinh Yên cũng bị tiếng hát làm xúc động, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Lẽ nào tên này cũng là fan của mình? Lên đây hát để tỏ tình với mình? Chuyện này… cũng quá khó xử rồi, lát nữa mình nên làm sao để đối diện với hắn chứ…
Trong đầu Ngọc Sinh Yên xuất hiện những ý nghĩ xa hơn, thần kinh căng thẳng lúc sắp chiến đấu của cô cũng bắt đầu thả lỏng lại, vẻ mặt cũng trở nên thoải mái hơn.
Tuy đối với người bình thường thì sự thay đổi trên mặt của Ngọc Sinh Yên không hề khác biệt gì nhiều, thế nhưng trong mắt Tiêu Phàm lại có sự khác biệt rất lớn…
Một bóng dáng nhảy múa uyển chuyển trong phòng vũ đạo xuất hiện trong đầu Tiêu Phàm, tiếng hát của hắn bỗng dưng dừng lại, hắn giật mình nói: “Hàn… Thi Dao?”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo