Mà khác với bầu không khí vui tươi nhộn nhịp ở bên Chiến Minh, ánh mắt Thái Thập Tam của Long Hổ bang giờ phút này lóe lên sự hung ác, lẳng lặng nhìn vào bên trong sàn đấu, hắn ta dường như không hề ảnh hưởng bởi hành động buồn cười kia của Tiêu Phàm.
Trên ghế hạng nhất ở bên kia của Công hội Tinh Thần cũng có người có biểu cảm giống như Thái Thập Tam lúc này.
Những có lẽ trong lòng người đó cũng không có sự nghiêm túc như Thái Thập Tam, hẳn chỉ mà “mặt than” mà thôi. Hai người Nhược Sở và Khiếu Khiếu đứng sau lưng hắn ta dường như cũng không để ý đến trận đấu đang diễn ra mà chím đắm vào nhau, tràn đầy tình cảm.
Tịch Dương lại hoàn toàn khác với những tuyển thủ khác tham gia thi đấu, hắn ta thật sự nghiêm túc theo dõi trận đấu này, sắc mặt của hắn lúc này nhìn qua có chút buồn rầu…
Phàm ca làm như vậy thì nhất định sẽ có ý nghĩa gì đó, nhất định là một cái bẫy âm hiểm mà anh ấy bày ra để thắng được trận đấu này. Cho đến lúc này Tịch Dương vẫn luôn coi Tiêu Phàm là cao thủ, lúc này hắn thật sự phải động não rất nhiều.
Có điều những tuyển thủ đang động não với công suất lớn không phải chỉ có mình hắn ta…
“Phàm ca làm như vậy nhất định là để khiến cho trận đấu thêm sôi nổi. Anh ấy vẫn luôn là một vị vĩ nhân vô tư như vậy.” A Hoa Tỷ vẻ mặt si mê nhìn Tiêu Phàm đứng trên sàn đấu, cô nói với Tiểu Khuyến Du Lục Hoa.
“Đúng, em cũng nghĩ như vậy đó.” Fan não tàn cuối cùng của Tiêu Phàm, Tiểu Khuyển Du Lục Hoa lại đang đứng cùng với A Hoa Tỷ mê trai, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến Tiêu Phàm thì ngay cả năng lực suy nghĩ bình thường cô cũng không có.
Yêu Đạo nhìn hai thành viên trong đội ngũ của mình trúng độc đang thở gấp từng hơi.
Đương nhiên cũng có những tuyển thủ không nhìn hành vi buồn cười này của Tiêu Phàm, đó chính là thế hệ thứ hai của công hội Ngạo Thiên. Bởi lẽ lúc này bọn họ không có thời gian để chú ý đến Tiêu Phàm, từ khi Ngọc Sinh Yên bước lên sàn đấu bọn họ vẫn giữ nguyên vẻ mặt si ngốc, nhìn “Nữ thần game online” của bọn họ mà không hề chớp mắt.
…
Tiểu Miêu cảm thấy hành động kỳ lạ của Tiêu Phàm có hơi khó hiểu, chỉ có thể tùy tiện giải thích là: ”Tuyển thủ Mệnh Phàm thật sự là một tuyển thủ rất thú vị phải không?”
Phong Ma Tiểu Xích lang lại cảm thấy hứng thú khi thấy Tiêu Phàm tẽ ngã trên mặt đất, bởi vì Tiêu Phàm chính là người mà Tiểu Sửu Hoàng rất thưởng thức.
“Anh Phong Ma Tiểu Xích Lang, anh và Mệnh Phàm đều là người chơi của trận doanh Ác Ma, xin anh hãy giới thiệu một chút về tuyển thủ Mệnh Phàm cho các vị khác giả biết đi.”
“Được.” Phong Ma Tiểu Xích Lang sảng khoái đồng ý lời đề nghị của Tiểu Miêu, vẻ mặt hắn ta dâm đãng nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm đang ở trên sàn đấu: “Mệnh Phàm chính là nam chính trong bài post “Lạt thủ tồi hoa Mệnh Bất Phàm” khi tôi mới tham gia game “Tân Sinh”, cũng chính là đối tượng khiến Ngọc Sinh Yên phải nhắn lại trong bài post là khi cô ấy đạt cấp 30 sẽ thảo phạt. Tôi nói có đúng không, tuyển thủ Ngọc Sinh Yên?” Phong Ma Tiểu Xích Lang nói xong liền chuyển ánh mắt từ Tiêu Phàm lên người Ngọc Sinh Yên.
Vốn dĩ Tiểu Miêu hỏi hắn ta với mục đích muốn Phong Ma Tiểu Xích Lang giới thiệu một chút những thông tin có liên quan đến Tiêu Phàm, không ngờ Phong Ma Tiểu Xích Lang lại tung ra một tin bát quái bủng nổ đến như vậy, hơn nữa trong thông tin này lại còn có sự tham dự của cả hai tuyển thủ!
Nghe theo lời nói của Phong Ma Tiểu Xích Lang, khán giả ở hiện trường cũng bắt đầu nhớ tới chuyện khi “Tân Sinh” vừa mở server mới không lâu, tiếng bàn tán bắt đầu vang lên không dứt từ hàng ghế khán giả.
“Đúng vậy, mà lần này tôi sẽ hoàn thành được lời hứa của mình!” Ngọc Sinh Yên khẳng định thông tin mà Phong Ma Tiểu Xích Lang vừa nói ra, cũng tự tin là nói ra tuyên ngôn của cô cho trận chiến lần này.
Cứ như vậy, hiện trường đã bị một câu của Ngọc Sinh Tên khiến cho hoàn toàn nổ tung!
Đã quyết định quyết đấu từ lâu, một bên là nữ thần xinh đẹp đại diện cho chính nghĩa, một bên là nhân vật phản diện ác độc, còn có trận quyết đấu nào có thể khiến người ta kích động hơn nữa sao?
Hóa ra trận đấu cuối cùng này mới là trận đấu đáng xem nhất!
“Nữ thần, tôi ủng hộ cô!”
“Nữ thần hãy lật đổ tên ác độc này đi!”
“Chính nghĩa còn mãi, nữ thần tất thắng!”
…
Lúc này Tiêu Phàm đã đứng lên rồi, có điều hình tượng của hắn đã không thể cứu vãn được nữa, vai diễn nhân vật phản diện đã được hoàn toàn xác định từ trước khi bắt đầu trận đấu rồi.
Nghe tiếng hô truyền đến từ bốn phía, tâm tình Tiêu Phàm rất tồi tệ.
Hổ Nữu, Phong Ma Tiểu Xích Lang, còn thêm cả Ngọc Sinh Yên, ba người bắt tay nhau lập kế hoạch phá hỏng hình tượng của Tiêu Phàm trong so tài lần này.
Hổ Nữu cái cô gái này, lúc mình ra trận không biết phát cái bệnh thần kinh gì, cho mình một chân, trực tiếp đá mình ra làm trò cười cho đám người kia.
Mà lúc trước Phong Ma Tiểu Xích Lang chắc chắn là cố ý gây chuyện, nghe ngữ điệu trêu chọc của hắn lúc kể chuyện kia liền biết, cái tên này chắc chắn xấu xa y hệt người phụ nữ biến thái Nhện Độc kia, một bụng xấu xa.
Về phần nữ thần võng du Ngọc Sinh Yên, cô vẫn vô tri như vậy, luôn làm việc theo ý mình, chưa bao giờ suy nghĩ đến nguyên nhân bên trong. Dường như quan điểm của cô luôn chính xác, mặc kệ sống chết của người khác.
Cứ như vậy, trong lúc vô tình, dưới sự thúc đẩy của ba con người này, không khí hiện trường đang từ một trận tranh tài tương đối hòa bình bỗng biến thành một trận chiến tranh thảo phạt tà ác.
Mà Ngọc Sinh Yên trong mắt đại đa số người lúc này là dũng sĩ, còn Tiêu Phàm chính là người có thể tiêu diệt Đại Ma Vương.
Tiêu Phàm nghe thấy tiếng hô trên hiện trường, cảm thấy khán giả tràn đầy ác ý, vô cùng bất đắc dĩ thở dài, lần này hình tượng của mình triệt để đi tong.
“Câm miệng hết chô tôi! Mấy khán giả dốt nát mấy người, không biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhốn nháo cái gì mà nhốn nháo!”
Không có loa phóng thanh nhưng giọng nói này truyền ra từ hàng ghế thứ nhất vân có thể xuyên qua toàn bộ sân thi đấu rộng lớn. Bởi vì tiếng gào này là của A Hoa tỷ.
A Hoa tỷ trong thấy khán giả ở sân thi đấu nghĩ oan cho Tiêu Phàm giống như cô ta lúc trước, lập tức nổi giận thét lên.
“Đây không phải tuyển thủ A Hoa tỷ vừa mới ra trận à? Cô ta tại sao lại nói đỡ cho cái tên ác ôn Mệnh Phàm này?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ cô ta chưa nhìn thấy thiếp mời kia?”
“Khả năng là cô ta cùng Mệnh Phàm đều biết, bọn họ đều là người chơi của trận doanh Ác Ma, cùng làm nhiệm vụ liên thông địa vực.”
Tiếng hét của A Hoa tỷ khiến hiện trường không yên tĩnh được bao lâu thì khán giả lại tiếp tục nghị luận, bên trong thính phòng lại truyền đến tiếng hò hét mà Tiêu Phàm rất quen thuộc.
“Phàm muội muội, cố lên!”
Nhưng lời nói kế tiếp của Hổ Nữu có chút khó nghe...
“Phàm muội muội đánh chết này trước mặt mọi người, sau đó cưỡi trên người cô ta, khiến cho cô ta , xem cô ta còn giám hay không.”
Lời nói của Hổ Nữu dường như dùng rất nhiều từ ngữ bị cấm, một câu bị hệ thống chặn mấy lần. Nhưng căn cứ vào ngữ cảnh và lời nói trước sau, khán giả vẫn có thể đại khái suy đoán ra nội dung của câu nói.
Nếu như là người bình thường mắng chửi Ngọc Sinh Yên như vậy, khán giả đã sớm hợp lực tấn công. Tuy nhiên người đứng há mồm ra chửi lúc này lại là một mỹ nữ nóng bỏng Hổ Nữu, khán giả cũng vì vậy mà giữ im lặng, thật sự là một
Tuy nhiên chuyện khiến người ta ngạc nhiên là chuyện xảy ra sau đó...
“Hổ Nữu, sao cô lại biến thành thế này, không cần mãi u mê không tỉnh như vậy thì đi đến Hoa Nguyệt công hội với tôi đi. Nhìn cô kìa, bây giờ mới có hơn hai mươi mấy cấp, mà suốt ngày đi theo cái tên Mệnh Phàm hỗn đản này, xem cô biến thành cái dạng gì rồi!” Ngọc Sinh Yên nhìn về Hổ Nữu ở hàng ghế thứ nhất, lớn tiếng nói.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo