Mà công hội Tinh Thần có ý kết giao với công hội Hoa Nguyệt, cho nên lúc ấy Nhược Sở liền đưa Ngọc Sinh Yên lúc đó vừa đạt cấp 30 theo làm nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông.
Dưới sự hợp tác của hai công hội lớn, nhiệm vụ đượch oàn thành một cách hoàn mỹ.
Chẳng qua không ngờ người hoàn thành nhiệm vụ mở ra khu vực liên thông lại có thể thu được lời mời tham gia giải đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, nhận được thư mời của hệ thống, Ngọc Sinh Yên liền quả quyết tiếp nhận, bởi vì cô cần nắm chắc cơ hội này, đạt được quán quân của lần tranh tài này, chứng minh cho người đời thấy, ai nói nữ không bằng nam chứ!
Mà trận chiến đầu tiên của cuộc thi, đối thủ mà Ngọc Sinh Yên phải “xử lý” là một tên rác rưởi, tác phong khiến cô vô cùng chán ghét, gọi là Mệnh Phàm.
…
Trong lòng Tiêu Phàm mặc dù có chút khúc mắc với cái cô Ngọc Sinh Yên này, nhưng không thể không thừa nhận cái cô này lớn lên thật sự nhìn rất khá, xứng đáng với bốn chữ “Nữ Thần Võng Du” này.
Nhưng Tiêu Phàm giờ phút này hơi chau mày, có chút hoang mang…
Vì sao hắn cảm thấy cái cô này hơi quen mắt nhỉ, nhưng mà hắn có thể xác định hắn chưa bao giờ xem qua ảnh chụp liên quan của Ngọc Sinh Yên.
Nhưng nếu hắn đã gặp ở đâu đó cái dạng đẹp như tiên này, hẳn là không thể nào quên được.
Loại cảm giác như đã từng quen biết này thật là kỳ quái…
…
Hổ Nữu cũng nhìn về phía cô gái đang đứng ở giữa sàn đấu, trong đôi mắt hiện lên ngọn lửa cháy hừng hực.
Hổ Nữu dùng cái răng mèo cắn môi dưới, trừng mắt nhìn Ngọc Sinh Yên nghiến răng nghiến lợi nói: “Bitchy!”
Cô thật sự rất muốn xuống dưới đó chơi đùa một trận với Ngọc Sinh Yên, tiếc là cô không phải tuyển thủ đự thi, cho nên cô chỉ có thể giao nhiệm vụ thu thập bitchy này cho Tiêu Phàm thôi, nhưng mà lúc Hổ Nữu nhìn về phía Tiêu Phàm, lại phát hiện Tiêu Phàm nhìn chằm chằm Ngọc Sinh Yên đến ngẩn ngơ cả người.
Hổ Nữu lập tức giận dữ, nói: “Cái thứ yêu tinh thối tha đó đẹp như vậy sao, tại sao đàn ông các người đều là bộ dạng như vậy, trông thấy cô ta thì liền bày ra bộ dáng đi khôn nổi, nói anh đó! Phàm muội muội! Làm sao mà một chút phản ứng cũng đều không có vậy!”
Đại tiểu thư Hổ Nữu tính tình nóng nảy liền nổi nóng ngay tại chỗ, thế là bất chấp tất cả, đá cho Tiêu Phàm một đá!
Mà Tiêu Phàm lúc này vẫn đang suy nghĩ tại sao Ngọc Sinh Yên lại mang đến cho hắn loại cảm giác như đã từng quen biết, thật sự quá quái dị, cho nên không phòng bị chút nào bị Hổ Nữu đột nhiên cho một đòn…
Cùng lúc đó bình luận trên đài của Tiểu Miêu lớn tiếng vang lên: “Tốt rồi, chúng ta hãy hoan nghênh tuyển thủ đối thủ của Ngọc Sinh Yên lên sàn!”
Vừa dứt lời, trên người Tiêu Phàm liền hiện lên một đạo ánh sáng truyền tống, chẳng qua cái đùi đẹp của Hổ Nữu vẫn còn đạp trên người Tiêu Phàm…
Tiêu Phàm bị truyền tống lên phía trên sàn đấu, lực đá đột ngột của Hổ Nữu cũng không tán đi, Tiêu Phàm lảo đảo một cái, trọng tâm bất ổn, trực tiếp dùng dáng vẻ chó táp phân ngã trước mắt bao nhiêu người.
Tiêu Phàm cứ như vậy lên sàn, phương thức lên sàn của hắn mặc dù không phải là tuyển thủ hoa lệ nhất nhưng tuyệt đối là tuyển thủ đặc biệt nhất trong lần tranh tài này…
Cái phương thức lên sàn “có cá tính” này là phần mở đầu không thuận lợi của Tiêu Phàm ở giải thi đấu PK biểu diễn “Tân Sinh”, nhưng mà đây chỉ là khởi đầu của một chuỗi “tai nạn” liên tiếp mà thôi…
Thật ra ngay khi chọn người tham gia trận đấu thứ ba, trong lòng Tiêu Phàm đã hiểu được mình phải làm những gì trong trận đấu, đồng thời hắn cũng có một chút chờ mong trận đấu tiếp theo.
Bất kì người chơi nào có thể tham gia trận đấu lớn trong đợt PK "Tân Sinh" này đều là một chuyện rất đáng để tự hào, Tiêu Phàm bước lên sàn đấu với tư cách là then chốt khiến hắn càng cảm thấy hưng phấn hơn nữa, bởi vì mọi người đều nói cao thủ đều là những người lên sàn đấu cuối cùng.
Mà đối thủ của hắn lại là Ngọc Sinh Yên, Tiêu Phàm vô cùng vừa long với điều này.
Mặc dù chuyện trên tieba kia đã qua đủ lâu rồi, có lẽ cũng có những người đã quên mất, thậm chí ngay cả những oán giận trong lòng Tiêu Phàm trước đây cũng đã lắng dần theo thời gian, những chung quy hắn cũng đã kết oán rồi thì vẫn cần phải giải quyết dứt điểm.
Lúc này sắp xếp của trận đấu lại vừa hay khiến cho Tiêu Phàm đụng phải Ngọc Sinh Yên, lòng hiếu chiến của Tiêu Phàm lập tức bùng cháy lên.
Trước trận đấu Tiêu Phàm chờ mong bản thân mình có thể thể hiện hết được những thành quả mà mình rèn luyện được trong khoảng thời gian vừa qua. Không cần phải đánh đến mức như Tây Môn Xuy Tuyết quyết chiến với Diệp Cô Thành trong bộ phim The Duel, nhưng ít ra thì nếu như muốn thể hiện phong phạm cao thủ của mình ra ngoài, để cho tất cả mọi người biết được Tiêu Phàm hắn không hề yếu thế trước bất kì một đối thủ nào trong lần thi đấu này. Hắn phải để lại một ấn tượng tốt với những người chơi ở các trận doanh khác, như vậy thì sau này hắn sẽ không còn phải nghẹn khuất trong Tân Sinh như khi hắn ở trong trận doanh Ác Ma nữa.
Có điều Tiêu Phàm không ngờ rằng những gì diễn ra trong trận đấu khi mình lên sàn đấu bắt đầu lệch khỏi những gì hắn suy nghĩ…
"Ha ha ha…”
Khi Tiêu Phàm bước lên sàn đấu, bên cưới khu vực cho khán giả vang lên từng đợt cười lớn…
“Tên này đang làm trò gì thế? Ha ha.”
“Hắn không phải đến đây để thi đấu mà là đến để tấu hài đó, ha ha.”
“Cậu nhìn xem tư thế lên sàn đấu của hắn ta kìa, thật sự là rất độc đáo, ha ha.”
“Độ khó của động tác lên sàn đấu là 9.9, trừ đi 0.1 là vì sợ hắn ta sẽ cảm thấy kiêu ngạo, ha ha.”
…
Mặc dù người xem cười đùa rất vui vẻ, nhưng Tiêu Phàm biết ý tưởng để lại ấn tượng tốt trong lòng các người chơi khác đã đổ sống đổ biển hết rồi.
Bởi vì một cú đá của Hổ Nữu mà Tiêu Phàm mất thăng bằng ngã sấp xuống mặt đất, hai chân hắn trong trạng thái quỳ. Nếu như Tiêu Phàm đoán không sai, thì dáng vẻ của hắn lúc này là đang chổng mông đối diện với Ngọc Sinh Yên.
Tiêu Phàm còn đang tính lần này hắn sẽ đi trên con đường của cao thủ, không ngờ rằng ngay từ khi bắt đầu đã rơi vào con đường diễn viên hài, hơn nữa có vẻ như đã đi thì rất khó quay lại được. Tiêu Phàm lúc này xấu hổ đến mức hắn hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
…
Ngọc Sinh Yên nhìn Tiêu Phàm ở cách đó không xa đang ngã sấp xuống trước mặt mình, cô nhăn đôi mày cong cong như trăng lưỡi liềm của mình, sắc mặt có vẻ có chút không thoải mái.
Ngọc Sinh Yên không tùy ý như Tiêu Phàm, cô vẫn cực kỳ để bụng chuyện trên tieba lần trước. Bởi vì Ngọc Sinh Yên rất ghét những người chơi xấu xa ý vào thực lực của mình trong trò chơi để bắt nạt các người chơi nữ, rất không may, theo “hiểu biết” của cô thì những động tác vừa rồi của Tiêu Phàm vừa hay lại phù hợp với định nghĩa của từ “người xấu” trong lòng của cô.
Mà ngay lúc này đây, Tiêu Phàm lại hết sức vô lễ mà chổng cao mông hướng về phía mặt cô.
Ngọc Sinh Yên hoàn toàn cảm thấy người này đang cố ý, mặc dù nhìn qua thì hắn có vẻ là vô tình ngã sấp xuống, nhưng chỉ có một việc đơn giản như bước lên sàn đấu mà cũng bước thành tư thế như vậy hay sao? Hơn nữa lại còn không phải là một tư thế nào khác, cố tình lại là tư thế chổng cao mông về phía mình. Nếu như nói hành vi của Tiêu Phàm lúc này không phải là cố ý, thì Ngọc Sinh Yên nhất định sẽ không tin.
Thân là một “ người xấu” có “tiền án tiền sự”, Tiêu Phàm tất nhiên sẽ bị Ngọc Sinh Yên nghĩ oan.
…
Lúc này Reginald đã quay về đến chỗ ngồi hạng nhất, mặc dù hắn ta đã bỏ qua một trận đấu, nhưng dường như điều đó không hề khiến tâm trạng của hắn bị ảnh hưởng: “Ha ha, Hào Đại Bàn, đây là bạn thân của cậu à? Đúng là một tên nhóc thú vị.”
“Đúng vậy, nhưng mà cậu ấy thực sự rất giỏi.”
Tiểu Bàn nhìn thất dáng vẻ chật vật trên sàn đấu của Tiêu Phàm, cảm thấy vô cùng khó hiểu. Bởi vì nếu như bình thường, Tiêu Phàm mà cậu biết sẽ không chủ động đi lên con đường của diễn viên hài.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo