Đầu Tiêu Trần chợt lóe, hắn chợt nhớ tới chuyện đã xảy ra trên người Từ Kiến Quân.
Tiêu Trần nói: “Cứu người không phải là không thể. Mạng Nhện các người có gốc hoa liên, dùng gốc hoa liên này làm thù lao thì tôi có thể giúp anh một lần.”
Tiêu Trần nhìn Kỳ Tri Ức khó xử nói: “Anh nói tôi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng được, nói tôi không có đạo đức cũng thế! Nếu như anh có thể đồng ý với điều kiện này của tôi thì tôi sẽ lập tức đi theo anh.”
Kỳ Tri Ức nhìn Tiêu Trần, suy nghĩ thật lâu, cuối cùng nặng nề gật đầu nói: “Có thể.”
Tiêu Trần cười híp mắt nói: “Đã đồng ý, vậy thì mua bán hoàn thành, nói đi, đi nơi nào? Cứu người nào?”
Kỳ Tri Ức không ngờ Tiêu Trần sảng khoái như vậy, lại có chút không biết làm sao mà nói: “Tiên sinh không thu thù lao trước sao? Lỡ như sau này tôi đổi ý!”
Tiêu Trần cười nhạo một tiếng, nói: “Tôi còn chưa từng gặp qua người nào làm ăn với tôi mà dám giở trò quỷ.”
Kỳ Tri Ức nghĩ đến chiến lực của Tiêu Trần, một mình giết Huyết Tu La, cứu nhà họ Lãnh đang trong dầu sôi lửa bỏng, hủy diệt nhà họ Tần.
Kỳ Tri Ức xoa xoa mồ hôi trên trán, chiến tích như vậy, đoán chừng cũng không ai dám làm càn trước mặt Tiêu Trần.
Nghĩ tới những điều này, Kỳ Tri Ức yên tâm, đứng lên khỏi mặt đất, bái lạy Tiêu Trần thật sâu rồi nói: “Thay mặt những người đi trước trong giới tu hành của Hoa Hạ cảm ơn tiên sinh.”
Tiêu Trần vung tay lên: “Anh cảm ơn cái búa, tôi chỉ lấy tiền làm việc, đừng chụp cái mũ này trên đầu tôi.”
Trải qua giao tiếp với nhau, Kỳ Tri Ức cũng coi như hiểu được một tí tính cách của Tiêu Trần.
Kỳ Tri Ức cũng không dông dài, nói thẳng: “Sự tình khẩn cấp, tiên sinh có thể vừa đi vừa nói chuyện với tôi.”
Tiêu Trần gật đầu, đã lấy tiền làm việc, dù sao cũng phải chiều theo ý người ta.
Tiêu Trần rống lên một tiếng vào trong phòng: “Anh đi ra ngoài một chuyến.”
Lãnh Tiểu Lộ đứng trước cửa lau nước miếng, hung dữ nhìn Kỳ Tri Ức, anh Tiêu Trần vừa trở về đã phải đi, nhất định là do người này giở trò quỷ.
Kỳ Tri Ức cảm nhận được ánh mắt của Lãnh Tiểu Lộ, có chút ngượng ngùng gật đầu tạ lỗi.
Tiêu Trần lại nhìn về phía Vương Nam Nhứ đang tán gẫu với Vương Đa Đa nói: “Tôi đi ra ngoài một chuyến, đừng có lẳng lơ, bằng không thì treo cô trên cây rồi đánh chết.”
Vương Nam Nhứ đầy đầu hắc tuyến, rất muốn lập tức đi lên đánh chết người này.
Tiêu Trần và Kỳ Tri Ức mới vừa đi tới giao lộ, đã tình cờ gặp ba mẹ mang theo đồ ăn.
Mẹ Tiêu Trần bước nhanh lên giữ chặt Tiêu Trần nói: “Tiểu Trần, ngày hôm qua con đi đâu thế? Nói cũng không nói một tiếng. Đi về nhà, mẹ làm đồ ăn ngon cho con đấy.”
“Mẹ, con có chút chuyện đi ra ngoài một chuyến.”
Vẻ mặt mẹ Tiêu Trần mất hứng: “Một đứa nhóc như con, suốt ngày lấy đâu ra nhiều chuyện như vậy, hôm nay có nói cái gì cũng phải ở nhà.”
Tiêu Trần có nóng nảy cũng không thể nào phát ra với người nhà, Tiêu Trần nhìn Tiêu Chính Dương ở một bên xem kịch vui, cười cười ha ha.
Con ngươi Tiêu Trần đảo một vòng nói: “Mẹ, hai ngày trước con lật đến một ít ghi chép tán gẫu trong điện thoại của ba, rất cái gì đó, mẹ phải quản việc này đi!”
“Cái gì mà rất cái gì đó?” Mẹ Tiêu Trần với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.
Nghe xong lời Tiêu Trần nói, toàn thân Tiêu Chính Dương khẽ run rẩy, giận dữ nói: “Con rùa kia, lại muốn úp bô lên đầu ba.”
“Tiêu Chính Dương, con rùa nhà ông đang mắng ai đó.” Mẹ Tiêu Trần thả tay xách đồ ăn xuống, muốn nhéo lỗ tai Tiêu Chính Dương.
Tiêu Chính Dương tránh thoát tay mẹ Tiêu Trần, vẻ mặt đau khổ nói: “Vợ à, em không nên nghe tiểu tử kia nói lung tung.”
Lúc này Tiêu Trần thêm mắm thêm muối nói: “Mẹ, ba con nói chuyện với thư ký rất gì đó, ừm... là kiểu gì đó, mẹ hiểu đấy.”
“Thư ký?” Đôi mày lá liễu của mẹ Tiêu Trần dựng lên, muốn bộc phát ngay lập tức.
“Đối với thư ký ngực lớn eo nhỏ mông vểnh kia rất là cái gì đó.” Cuối cùng Tiêu Trần thêm một mồi lửa.
“Được, lão già không biết xấu hổ ông, tôi nói thư ký cả ngày uốn éo như mì sợi căn kia...”
“Vợ ơi, oan uổng, trời đất chứng giám, anh lập tức đưa điện thoại cho ngài, tự ngài xem thử, là con rùa đen kia úp bô lên đầu anh... Đau, đau.”
Tiêu Trần và Kỳ Tri Ức thừa cơ chạy không còn bóng dáng.
“Đời trước tôi tạo nghiệt gì mà sinh ra một đứa con trai hố ba như vậy...”
Tiêu Trần đã chạy rất xa cũng có thể nghe thấy tiếng rên thảm thiết của Tiêu Chính Dương.
Ven đường có một con xe Jeep màu đen đang đậu.
Vị trí ghế lái là một nam nhân mặc áo khoác đeo kính râm, đúng là Từ Kiến Quân.
Từ Kiến Quân nhìn bóng người dần dần đến gần mình, vô thức sờ lên vành mắt của mình.
Tiêu Trần đến gần xe thấy Từ Kiến Quân cười nói: “Lại là cậu, rất có duyên ha.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo