Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu: “Mẹ kiếp, đừng xem mấy cái linh tinh trên TV kia.”
Tiêu Trần trượt đến chiếc ghế tựa trong sân, nằm thoải mái trên đó.
Lãnh Tiểu Lộ đi theo sau Tiêu Trần, Tiêu Trần kỳ nhìn Lãnh Tiểu Lộ một cách kỳ lạ, hỏi: “Tiểu Lộ, có chuyện gì không?”
Lãnh Tiểu Lộ gật đầu, bí mật nói: “Anh Tiêu Trần, hôm qua có người đến tìm anh, nhưng người đó khiến em cảm thấy rất kỳ lạ.”
“Kỳ lạ?” Tiêu Trần có chút tò mò: “Kỳ lạ ở chỗ nào?
Lãnh Tiểu Lộ gãi đầu, đỏ mặt nói: “Em không biết, chỉ là rất kỳ lạ. Em cảm thấy như người đó đã sống rất lâu, rất lâu.”
Tiêu Trần gật đầu tỏ ý đã biết, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ là tên ngốc Thi Vương nhà họ Mặc kia?”
Tiêu Trần thầm đoán, lúc này giọng nói của Lãnh Tiểu Lộ lại vang lên: “Anh Tiêu Trần, người đó lại đến rồi.”
Tiêu Trần quay đầu nhìn về phía giao lộ, quả nhiên nơi đó có một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi.
Người đàn ông mặc bộ quần áo dài màu xanh đậm kiểu áo Tôn Trung Sơn, trong túi áo trước ngực có một chiếc bút máy mực.
Người đàn ông gầy gò, làn da trắng bệch, ngũ quan lớn lên không thể nói nhìn rất đẹp nhưng lại đặc biệt sạch sẽ.
Người đàn ông có mùi sách trên người, và với bộ trang phục này, hắn ta trông giống như một học giả của thế kỷ trước, sạch sẽ và nội liễm.
Tiêu Trần gật đầu, đồng ý với cảm giác của Lãnh Tiểu Lộ, người trước mặt quả thực đã sống rất lâu.
Tiêu Trần ra hiệu cho Lãnh Tiểu Lộ vào nhà, sau đó gật đầu với người đàn ông trung niên đang đứng ở giao lộ.
Lãnh Tiểu Lộ cẩn thận mỗi bước đi, trên mặt tràn đầy lo lắng, Tiêu Trần có chút buồn cười, đứa nhỏ này thật sự quá thiện lương rồi, không biết về sau tiếp quản Địa Ngục như thế nào.
Người đàn ông trung niên nhận được cái gật đầu của Tiêu Trần, bước nhanh đến chỗ Tiêu Trần tự giới thiệu bản thân.
Người đàn ông đó tên là Kỳ Tri Ức, và hắn là một thành viên của nhóm người trong số ba nhóm người trong Mạng Nhện Thiên Địa.
Tiêu Trần không ngạc nhiên khi người của Mạng Nhện có thể tìm thấy hắn, những chuyện hắn đã làm ở nhà họ Lãnh, nhà họ Mặc, nhà họ Tần, không hề cố ý che giấu tung tích của bản thân, nếu Mạng Nhện không tìm được hắn, Tiêu Trần mới cảm thấy kỳ lạ.
Lông mày của Kỳ Tri Ức có chút lo lắng, mặc dù che giấu rất kỹ nhưng cũng không thoát khỏi ánh mắt của Tiêu Trần.
Kỳ Tri Ức nói nhăng nói cuội, đầu tiên là nói trước đó không lâu Huyết Tu La ở trên không thành phố Minh Hải, còn tỏ ra cảm ơn Tiêu Trần.
Tiêu Trần nghĩ cũng có chút thú vị, bởi vì lần đó giết chết Huyết Tu La, Tiêu Trần là lấy chân thân xuất hiện, chứ không dùng thân thể dùng Chướng Nhãn Pháp, người này làm sao biết được Huyết Tu La là do chính mình giết.
Kỳ Tri Ức cười có chút ngượng ngùng: “Tất cả đều là phỏng đoán. Kết hợp với chuyện của nhà họ Lãnh và nhà họ Tần, tôi đại khái cũng có thể đoán được.”
Tiêu Trần gật đầu, ai có tâm cũng không khó đoán ra được, lần đó ra tay với nhà họ Lãnh còn tốt, lần ra tay với nhà họ Tần này, sức mạnh mà Tiêu Trần bộc lộ ra đã vượt quá những gì mà bọn họ có thể nhận thức được. Chỉ suy đoán một chút, liền có thể đoán được rằng chuyện của Huyết Tu La và chuyện của nhà họ Tần đều do một người làm.
Đối với người đàn ông khiêm tốn nội liễm này, Tiêu Trần cũng không có bất kỳ ác cảm nào, đương nhiên cũng không có hảo cảm gì.
Tiêu Trần xua tay nói: “Anh sẽ không đến đây để nói những lời vô dụng này đúng không?”
Kỳ Tri Ức gật đầu, lo lắng giữa hai lông mày đều tiêu tán, bao phủ toàn bộ khuôn mặt.
“Bịch!”
Kỳ Tri Ức đột nhiên quỳ xuống trước mặt Tiêu Trần, nếu người thường đột nhiên như vậy, nhất định sẽ rất luống cuống tay chân.
Nhưng Tiêu Trần lại giống như không nhìn thấy mà nhẹ giọng nói: “Có chuyện mau nói đi.”
Đôi mắt của Kỳ Tri Ức trở nên đỏ bừng, như thể giây tiếp theo liền có thể khóc.
Cái gọi là dưới gối đàn ông có vàng, đàn ông có nước mắt không dễ rơi, xem ra Kỳ Tri Ức này thật sự đã gặp phải một số trở ngại khó khăn, nếu không thì mọi chuyện đã không như thế này.
Kỳ Tri Ức nghẹn ngào nói: “Xin ngài cứu người.”
“Cứu người?” Tiêu Trần cười lạnh một tiếng: “Tôi là gì của anh? Tới đây liền quỳ, quỳ xong thì bảo tôi cứu người, não bằng ngói à.”
Kỳ Tri Ứ hai mắt đỏ bừng lên: “Tôi biết hành vi của mình thật sự rất đột ngột, nhưng thật sự không có cách nào rồi, cho nên tôi mới quyết định như vậy.”
“Nếu ngài khoanh tay đứng nhìn, chỉ sợ cả giới tu hành Hoa Hạ này, đều lâm vào nguy hiểm. “
Tiêu Trần có chút không kiên nhẫn mà nói: “Lấy chính nghĩa để áp đặt tôi làm gì, tôi là người không có đạo đức.”
Đối mặt với câu trả lời của Tiêu Trần, Kỳ Tri Ức hiển nhiên có chút sững sờ, một người thật sự nói rằng mình không có đạo đức dễ dàng như vậy.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo