Tiêu Trần đưa tay nhẹ nhàng vòng một vòng trước mặt một thanh hiệp đao màu trắng xuất hiện trước mặt.

“Cậu nói Vô Gian là thanh đao này nhỉ!”

Kỳ Tri Ức không có một tia ngoài ý muốn nào, khẽ gật đầu, theo rất nhiều tin tình báo thì có thể phỏng đoán ra ‘Vô Gian’ đang ở trong tay Tiêu Trần.

Kỳ Tri Ức không có ngoài ý muốn, nhưng Từ Kiến Quân lại càng hoảng sợ, thiếu chút nữa xe cũng lật luôn.

Lần này Thanh Y không tiếc đặt mình vào nguy hiểm, cũng là bởi vì đã mất đi Vô Gian.

Trông thấy Vô Gian trong tay Tiêu Trần, Từ Kiến Quân nhịn không được oán thầm: ‘Thì ra đầu sỏ gây chuyện đang ở trước mắt. ’

Tiêu Trần lại hỏi sự kiện Phong Thần Nhai đã nghe thoáng qua rất nhiều lần.

Trải qua tự thuật của Kỳ Tri Ức, Tiêu Trần hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Thật ra chuyện rất đơn giản, nhưng bình thường chuyện rất đơn giản đều là thảm thiết nhất, ví dụ như loại chuyện liên quan đến ranh giới quốc gia hoặc là tôn nghiêm thì chỉ có chiến tranh.

Sự kiện Phong Thần Nhai đại khái là một vấn đề như thế này, Phong Thần Nhai là một hòn đảo nhỏ của Hoa Hạ.

Lúc trước Phong Thần Nhai có trọng bảo hiện thế, điều này hầu như đã hấp dẫn toàn bộ ánh mắt người tu hành trên thế giới.

Có vài thế lực nước ngoài cứ kêu gọi ồn ào rằng đây là tài phú của toàn bộ người tu hành, không thể để cho Hoa Hạ độc chiếm.

Nhưng những lời ngôn luận này đúng là vô nghĩa, không ngoài hai chữ ‘đỏ mắt’ mà thôi.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Phong Thần Nhai xuất hiện trọng bảo, dưới tác động của người có lòng, lời bị truyền ra càng ngày càng thần kỳ, thậm chí đến cuối cùng, trọng bảo kia trở thành đồ vật có thể cởi bỏ “Phá Thiên Cảnh”.

Lúc ấy người ở Phá Thiên Cảnh cũng không ít, không giống bây giờ trở thành động vật được quý trọng.

Khi đó, mỗi quốc gia đều có mấy cường giả tương đương với Phá Thiên Cảnh như vậy, không phải nguyện vọng lớn nhất của những người này là luôn cố gắng cho giỏi hơn sao?

Cho nên trọng bảo bị đồn vô cùng kì diệu ở Phong Thần Nhai, cuối cùng trở thành ngòi nổ cho trận đại chiến.

Khi đó Hoa Hạ là cường quốc tu hành, Hoa Hạ đứng thứ hai không ai dám tự xưng thứ nhất. Hơn nữa người Hoa Hạ rất kiêu ngạo, đều chú ý một câu ‘Phạm người Hoa Hạ ta, thì xa đâu cũng giết’.

Phong Thần Nhai lại đang là ranh giới của Hoa Hạ, sao có thể cho người khác đến nhúng chàm, cuối cùng người tu hành kiêu ngạo của Hoa Hạ triển khai đại chiến với người đoạt bảo ở khắp nơi.

Vừa bắt đầu thì người tu hành của Hoa Hạ chiếm thượng phong tuyệt đối, nhưng theo thời gian đưa đẩy, các thế lực lớn ở nước ngoài kết thành liên minh, chung nhau chống lại người tu hành của Hoa Hạ.

Đại chiến Phong Thần Nhai có thể nói là một cuộc chiến vinh dự, người tu hành Hoa Hạ chống lại người tu hành toàn bộ thế giới.

Đánh tới cuối cùng, tâm tư mọi người hoàn toàn đều không còn trên trọng bảo kia nữa rồi, chỉ muốn làm sao đánh thắng trận chiến tranh giữa những người tu hành.

Các đại gia tộc Hoa Hạ liên tục không ngừng đưa chiến lực đạt trình độ cao nhất của gia tộc đến Phong Thần Nhai, những người này làm việc nghĩa không chùn bước mà đi lên chiến trường, chuyện này cũng không phải là chuyện của một nhà, đây chính là đại sự liên quan đến sinh tử tồn vong của toàn bộ giới tu hành.

Kết quả cuối cùng của trận đại chiến này chính là lưỡng bại câu thương, Du Dã Cảnh, chiến lực đạt trình độ cao nhất của Hoa Hạ ở biên cương, gần như đã xuất hiện dấu hiệu đứt gãy.

Những tổ chức nước ngoài cũng không khá hơn chút nào, nhưng cuối cùng bọn họ người đông thế mạnh, tình trạng đó nếu so với con thuyền độc mộc Hoa Hạ thì tốt hơn rất nhiều.

Những thế lực này thừa dịp giới tu hành Hoa Hạ nguyên khí đại thương, điên cuồng tổ chức nhân thủ bắt đầu xâm nhập vào đây.

Cũng vào thời điểm này, Thanh Y xuất thế ngang trời, một người một đao giết đến máu chảy thành sông, lại làm cho những thế lực này từ nay về sau không dám bước qua lôi trì một bước.

Có thể nói Thanh Y có ân tái tạo đối với giới tu hành của Hoa Hạ.

Tiêu Trần nghe xong có chút kỳ quái hỏi: “Đã như vậy, vì sao các anh không tổ chức nhân thủ nghĩ cách cứu viện Thanh Y, ngược lại lại đến tìm người khác. Nếu tôi không đồng ý, chẳng phải là các anh sẽ chậm trễ thời gian sao?”

Nghe thấy lời Tiêu Trần nói, Từ Kiến Quân tức giận vỗ tay lái nói: “Còn không phải do mấy cái lão già kia, nói cái gì mà không chịu được giày vò, có ý định để cho Thanh Y đại nhân tự sinh tự diệt.”

Tiêu Trần cười cười ha ha, trong đó không biết có bao nhiêu giao dịch dơ bẩn phía sau.

Thanh Y anh ta trước đây là một mình độc đại trong giới tu hành ở Hoa Hạ, trước kia bọn họ cần Thanh Y anh ta bảo vệ hộ tống, đương nhiên sẽ coi anh ta là tổ tông mà dâng cúng.

 

0.12884 sec| 2421.234 kb