Bây giờ đã qua đã nhiều năm như vậy, đoán chừng có vài người khôi phục không ít nguyên khí, đương nhiên đã bắt đầu có tâm tư khác, dù sao thì ai mà nguyện ý làm kẻ dưới thời gian dài mãi.
“Bộp~!”
Từ Kiến Quân lại vỗ một cái thật mạnh vào tay lái cả giận nói: “Đặc biệt là lão cẩu họ Lữ kia, lúc trước đại chiến Phong Thần Nhai, nhà họ Lữ bọn họ cứ như rùa đen rụt đầu, hiện tại cánh cứng rồi, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn.”
Tiêu Trần cũng lười phải nói những chuyện xui xẻo chó má này, ở đâu mà không có những chuyện lục đục với nhau đâu.
Những sự tình chán ngán này, nói trắng ra chỉ là thực lực người trong cuộc chưa đủ mà tạo thành.
Phương pháp xử lý của Tiêu Trần đối với loại chuyện này đó là đơn giản mà thô bạo, chuyện bình thường là hai quyền đánh chết luôn, miễn cho nhìn thấy mà tâm phiền.
Cuối cùng Từ Kiến Quân lái xe đến một cái sân bay, có một máy bay vận tải quân dụng đang chờ mấy người họ.
Phong Thần Nhai là một hòn đảo nhỏ trên biển, cần phải lặn lội đường xa.
Tiêu Trần nhìn máy bay vận tải quân dụng mà có chút đau não, bay, bây giờ Tiêu Trần lại có thể bay, nhưng mấu chốt là không biết đường!
Tiêu Trần lại nhìn hai người Từ Kiến Quân và Kỳ Tri Ức, phải bay tới tới lui lui mấy ngàn km, còn mang theo hai người có thể làm mình mệt mỏi đến chết, nhưng dù là không bị mệt chết, đoán chừng hai người này đến đó cũng phải thông báo nhiều lắm.
Trên người mình không có pháp bảo, mang theo hai con kí sinh kia sẽ tiêu hao lớn đến dọa người, với tình huống hiện tại của Tiêu Trần cũng không chịu nổi.
Hơn nữa Tiêu Trần cũng không phải truyền nhân của kiếm tiên mà đòi có thể đứng trên thân kiếm vèo một cái là không thấy nữa rồi.
Tiêu Trần trợn trắng mắt, lẩm bẩm lên máy bay: “Còn nói là về nhà ăn cơm chiều đấy, đoán chừng cái này phải ngâm nước rồi, phỏng chừng ngày mai trở về sẽ bị mẹ nhắc tới chết.”
Rất nhiều người cũng biết trong biển rộng có một hòn đảo gọi là Phong Thần Nhai, nhưng mặc dù là lão thuyền trưởng già đời nhất, cũng không tìm thấy hải đảo trong truyền thuyết.
Về truyền thuyết của Phong Thần Nhai thì có rất nhiều, có người nói khi đó ông trời ban lễ vật cho mọi người, tìm được Phong Thần Nhai thì có thể thực hiện giấc mộng trong lòng.
Cũng có người nói Phong Thần Nhai là nơi bị thần vứt bỏ, bên trong có đầy những quái vật bị thần lưu đày.
Chỉ có người trong giới tu hành biết rõ, Phong Thần Nhai chỉ là một hải đảo bình thường, nếu không phải đã từng thật sự có trọng bảo, thậm chí nó sẽ chẳng đáng để người tu hành nhìn nhiều thêm một cái.
Đương nhiên Phong Thần Nhai có một chỗ đặc thù, trên Phong Thần Nhai cho dù là xuân hạ thu đông, cũng đều có gió thổi mạnh quanh năm, đây cũng là nguyên nhân về cái tên Phong Thần Nhai.
Xung quanh Phong Thần Nhai phủ đầy đá ngầm và trận pháp tự nhiên, thứ này mới khiến Phong Thần Nhai không lộ ra với người đời, lại làm cho hải đảo này tràn đầy thần bí.
Trên tất cả bản đồ đều không có vị trí của hòn đảo nhỏ này, nhưng mà không có ghi chép cũng không có nghĩa là không tồn tại.
Một chỗ nào đó trên biển cả, nơi đây đá ngầm rậm rạp, nước biển chung quanh không ngừng xoay tròn, hình thành từng cái vòng xoáy cực lớn, điều kiện ác liệt trở thành vòng bảo vệ tốt nhất cho Phong Thần Nhai.
Vốn Phong Thần Nhai rất lớn, nhưng bởi vì trận đại chiến kinh thiên động địa vào hai mươi năm trước đã làm cho một phần Phong Thần Nhai bị đánh nát, chìm vào đáy biển.
Vốn chính là đảo nhỏ hoang tàn khắp nơi, không lâu trước lại bị một lần thương nặng.
Một thanh đao mạc danh kỳ diệu xuất hiện, rơi vào Phong Thần Nhai, bổ trọn cái đảo nhỏ ra, khiến nó từ một phân thành hai.
Hôm nay mặt trời rực rỡ, biển cả cũng đặc biệt gió êm sóng lặng, nhưng giờ phút này Phong Thần Nhai lại náo nhiệt kỳ lạ.
Một người thanh niên mặc trường sam màu xanh đang giằng co với một đám người.
Quần áo trên người người thanh niên có rất nhiều chỗ đã rách rưới, cả người cũng có không ít miệng vết thương lớn nhỏ, nhìn qua có chút nhếch nhác.
Nhưng vẻ mặt người thanh niên lại rất bình tĩnh, đối mặt với một đám người đang nhìn chằm chằm nhưng thần sắc vẫn tự nhiên như trước.
Có khoảng mười ba người giằng co với người thanh niên, xem diện mạo cũng không phải người Hoa Hạ, hơn nữa những người này đều là người già đã có tuổi, không hề ngoại lệ.
Cầm đầu chính là một cụ già râu tóc bạc trắng, trên cổ đeo thập tự giá màu trắng bạc, tay nâng một quyển kinh thư màu vàng.
Cụ già vẽ một cái thập tự giá trước ngực, thì thầm trong miệng ‘Nguyện Thánh Quang phù hộ cho con’.
Thần sắc cụ già mang theo vài phần thương xót, như một ông lão nhà bên bình thường.
Nếu như không biết thân phận cụ già, có khả năng chỉ biết ông ta là một vị mục sư hòa ái dễ gần.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo