Chỉ một miếng “Lam Long Ngọc” như vậy, trên thị trường chợ đen ít nhất cũng phải một tỷ tệ, còn có giá chứ không có chợ, có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
Về phần Nhất Khí đan, đừng nói đến thánh dược trị thương, mang theo bên người cũng tương đương với nhiều thêm một cái mạng!
“Đại… đại… nhân, những bảo vậy này, ngài đều không cần sao?” Nhìn bảo vật vứt trên mặt đất như rác, người nọ lắp bắp hỏi.
Tiêu Trần liếc xéo nói: “Bảo bối gì? Rác rưởi.”
“Đại nhân, tôi có thể lấy đi được không?” Nhìn thấy Tiêu Trần mày thanh mục tú, có vẻ như không giống với những đại ma đầu khó nói chuyện, to gan lớn mật hỏi.
“Nhặt nó nhanh lên, cút khỏi đây, đừng lắc lư trước mặt bổn tọa, nóng mắt lắm.”
Nghe thấy lời của Tiêu Trần, người kia nhặt hai thứ trên mặt đất rồi biến mất không tung tích.
Những hộp ngọc này số lượng không nhỏ, có loại lên đến bảy mươi, tám mươi chiếc.
Đây là của cải gia tộc nhà họ Tần tích lũy hàng ngàn năm, nhưng đã bị Tiêu Trần chơi xem như trò chơi mở rương báu vật mà chà đạp.
Cảnh tượng đặc biệt xuất hiện trước cổng nhà họ Tần.
Một thiếu niên ngồi ở cửa mở hộp, thỉnh thoảng chửi thề và ném chiếc hộp ra phía sau.
Mà bên trong cửa, lúc thì có người bê bết máu bước ra, lúc thì có người tay chân cụt lủn bước ra.
Những người này lúc đầu vô cùng hoảng sợ, sau đó đều vui vẻ nhặt một ít đồ trên đất rời đi.
Tiêu Trần bị mất kẻ tham tiền tài bước ra từ “Lôi Trì” này làm cho vô cùng khó chịu, trực tiếp bắt lấy một người không bị thương.
Tiêu Trần để người này đứng ở cửa phân phát “rác” cho những người này, mỗi người hai cái, công bằng rời đi.
Cái gọi là trong họa có phúc này, đối với những người chết trong “Lôi Trì” mà nói, đây là một hồi họa.
Nhưng đối với những người bước ra khỏi “Lôi Trì” mà nói, không chỉ có thể nhìn thấy sức mạnh vượt quá nhận thức của bản thân, mà còn có thể nhận được một hoặc hai bảo vật tốt.
Những bảo vật này thuộc về Tần gia ngàn năm, lấy ra bất cứ một viên nào cũng khiến giới tu luyện náo nhiệt một thời.
Hơn nữa quan trọng nhất là, sự xuất hiện của Tiêu Trần và “Lôi Trì” đã làm mới nhận thức của họ, bọn họ có thể tự mình cảm nhận được lực lượng này, tầm nhìn cũng tăng lên không ít.
Cái gọi là tầm nhìn quyết định độ cao, có lợi rất lớn cho việc tu luyện sau này của bọn họ, một chút “Phá Thiên Cảnh” đã không còn là mục tiêu cuối cùng mà bọn họ muốn theo đuổi.
Có lẽ những người còn sống này không thể cảm nhận được điều đó bây giờ, nhưng với sự tu luyện ngày càng tăng cao của họ, họ sẽ biết ơn về trải nghiệm ngày hôm nay.
Một hồi thịnh yến giết người, lại bị Tiêu Trần biến thành một đại hội chia sẻ báu vật.
Người bị Tiêu Trần bắt được phân phát bảo vật, mỗi lần phân phát bảo vật, da thịt trên mặt đều run lên.
Những thứ này đủ để biến một gia tộc hạng hai thành hạng nhất, nhiều đồ như vậy lại bị tên thiếu niên giống như “ma quỷ” này vứt bỏ như rác rưởi.
Tiêu Trần làm sao biết những người này nghĩ như thế nào, trong mắt hắn những thứ này thật sự là rác rưởi.
Sau khi mở tất cả các hộp, Tiêu Trần có chút đau đầu.
Nhiều hộp như vậy, cuối cùng, chỉ có một vài viên Tử Ngọc cực phẩm cùng với hạt giống là còn tạm được.
Tiêu Trần không biết hạt giống cỡ ngón tay cái này là gì, Tiêu Trần cũng không biết là thứ đồ chơi gì, bề mặt màu đen khá xấu xí.
Nhưng Tiêu Trần lại cảm nhận được trong hạt giống có một cỗ sinh khí hùng hồn, Tiêu Trần quyết định đem hạt giống này thu hồi lại đi trồng thử, sức sống khổng lồ như vậy, nói không chừng chính là thiên tài địa bảo nào đó.
Sau khi mở hộp, Tiêu Trần đứng dậy, đi một vòng, muốn rời đi.
“Đại... Đại nhân, những vật này.” Lúc này, người bị Tiêu Trần bắt lại, trên mặt lộ ra vẻ khổ sở.
Trong tay hắn vẫn còn có bảy tám bảo vật, nhưng hiện tại không có ai ra khỏi cửa, điều này khiến hắn cảm thấy rất không thoải mái khi cầm đống bảo vật này.
Tiêu Trần không nói gì, cho dù có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám tự mình giải quyết những vật này.
“Tặng cho đấy.” Tiêu Trần thờ ơ nói, sau đó liền rời khỏi nhà họ Tần.
Người nọ lau mồ hôi trên trán, nhìn bóng lưng của Tiêu Trần, nghĩ đến những gì Tiêu Trần đã làm trước đây và bây giờ, hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, nói một câu.
“Thật là, một người kỳ lạ.”
Tần gia bị diệt, dù thế nào cũng đã trở thành một kết cục đã định, chuyện này nhất định sẽ kinh động đến tất cả những người tu hành ở Hoa Hạ.
Sự thật đúng là như thế, không lâu sau khi Tiêu Trần rời khỏi đại viện nhà họ Tần, rất nhanh đã có người của Mạng Nhện đến hiện trường.
Trong những năm qua, nhà họ Tần vô cùng ngang ngược càn rỡ bởi vì họ cũng rất bất mãn với sự ràng buộc của Mạng Nhện.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo