Thậm chí nhà họ Tần còn liên hệ với rất nhiều gia tộc, muốn địa vị của mình ngang với Mạng Nhện.

Mặc dù Mạng Nhện cũng rất bất mãn với cách hành xử của nhà họ Tần, nhưng vẫn chưa bao giờ nghĩ đến việc tiêu diệt họ Tần.

Một gia tộc lớn bị diệt sẽ sinh ra rất nhiều phản ứng dây chuyền, có thể cả giới tu hành sẽ xuất hiện chấn động lớn.

Hơn nữa những năm này thế lực nước ngoài phát triển điên cuồng, những gia tộc trong nước này vẫn luôn không đủ chiến lực sau chuyện Phong Thần Nhai.

Tần gia bị diệt đối với toàn bộ đại cục mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, hơn nữa, điều quan trọng nhất là, một Phá Thiên Cảnh vừa mới xuất quan lập tức vẫn lạc, tổn thất này quả thực không thể đền bù.

“Tra cho tao, tra đến cùng.” Một ông lão râu tóc bạc trắng, vẻ mặt âm trầm ra lệnh.

Thuộc hạ cẩn thận từng li từng tí tháp tùng ông lão, vị ông lão này thân phận rất cao.

Hắn không chỉ là lão tổ của nhà họ Lữ, mà còn là một trong những người phụ trách chính của Mạng Nhện, quan trọng nhất là, lão tổ tông được coi là người có hi vọng tiến vào Phá Thiên Cảnh nhất.

Thành Minh Hải.

Tiêu Trần chạy về phía nhà, mọi chuyện đều đã giải quyết rồi, sau đó liền có thể an tâm nằm để hấp thụ tử khí, nâng cao sức mạnh của bản thân.

Sau đó, chờ đợi Địa ngục mở ra cùng đại thời đại tới, nhân tiện thu thập thiên tài bảo vật, chuẩn bị khôi phục cơ thể.

Tiêu Trần vừa đi vừa tính đến chuyện sau này nên đi như thế nào thì một bóng người hiện lên trong mắt Tiêu Trần.

Nhìn thấy cô gái cũng được xem như là hồng nhan họa thủy, trên mặt Tiêu Trần nổi đầy hắc tuyến: “Sao tên này lại chạy tới đây rồi?”

Người phụ nữ này chính xác là người mà Tiêu Trần gặp ở cuối dòng sông Tịch Tĩnh, đại mỹ nữ đung đưa chân khi thấy Tướng Thần còn sống.

Mặc dù cô gái mặc một thứ gì đó trung tính, nhưng vẫn không thể che giấu được dung nhan xinh đẹp của cô.

Cô gái đi tới đi lui, dường như đang rất do dự.

Từ giao lộ này, chỉ có hai gia đình, một là Tiêu Trần và một là Mặc Tiêu Tiêu.

Tiêu Trần đi ngang qua bên người cô gái, cười nói: “Mỹ nữ? Đuổi người đuổi đến tận đây rồi à, mũi chó linh phết đấy nhỉ!”

Đối với sự xuất hiện đột ngột của cô gái, Tiêu Trần đương nhiên cho rằng cô là tìm đến mình.

Cô gái bị Tiêu Trần làm cho sửng sốt, tức giận nói: “Anh bị bệnh à! Như quỷ vậy, vô thanh vô tức.”

Tiêu Trần nhướng mày: “Cô có thuốc không!”

“Có, anh muốn bao nhiêu?”

“Cô có bao nhiêu tôi ăn bất nhiêu.”

“Anh ăn bao nhiêu tôi có bấy nhiêu.”

Hai người lại nâng đòn, lúc này, cô gái cảm thấy có gì đó không đúng, liền chỉ vào Tiêu Trần và nói: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Thấy thần sắc cô gái không giống giả bộ, Tiêu Trần chỉ vào một ngôi nhà cách đó không xa với vẻ buồn bực: “Tôi sống ở đây! Nếu không có ở đây thì còn có thể ở đâu?”

Nữ nhân thở phào nhẹ nhõm: “Tôi tới đây tìm người.”

“Mặc Tiêu Tiêu?” Ngoài trừ nhà Tiêu Trần, thì cũng chỉ có Mặc Tiêu Tiêu.

“Anh cũng biết Tiêu Tiêu?” Nhắc đến Mặc Tiêu Tiêu, trong mắt cô gái phát ra ánh sáng động lòng người.

Nhìn thấy thần thái trong mắt cô gái, cằm của Tiêu Trần gần như rơi xuống đất, đây con mẹ nó nhất định là ánh sáng của tình yêu.

“Cô… cô là ai?” Tiêu Trần lắp bắp hỏi.

“Ồ.” cô gái phản ứng lại, duỗi tay ra lễ phép nói: “Tôi tên là Vương Nam Nhứ.”

“Phụt.” Tiêu Trần suýt nữa phun ra một ngụm máu.

“Anh làm sao vậy?” Vương Nam Nhứ nhìn phản ứng khoa trương của Tiêu Trần mà có chút khó hiểu.

Tiêu Trần khoát khoát tay, lấy trong túi ra một tờ giấy đẫm máu, trên tờ giấy có dòng chữ “Đừng hỏi ngày trở về.”

Tiêu Trần đưa mảnh giấy cho Vương Nam Nhứ hỏi: “Cô viết cái này phải không?”

Nhìn vết máu trên tờ tiền, Vương Nam Nhứ sắc mặt đột nhiên tái nhợt, giật lấy tờ giấy bạc trên tay Tiêu Trần.

Nhìn vết máu trên tờ giấy, Vương Nam Nhứ đột nhiên bật khóc: “Tiêu Tiêu cô ấy sao vậy?”

Tiêu Trần bây giờ có thể chắc chắn rằng cô gái trước mặt hắn là người Mặc Tiêu Tiêu tâm tâm niệm niệm yêu.

Ngoài một chút ngạc nhiên khi hai người phụ nữ ở cùng nhau, Tiêu Trần không có bất kỳ quan điểm trần tục nào.

Nguyên tắc làm việc của Tiêu Trần thực ra rất đơn giản, tóm lại chỉ vẻn vẹn có ba chữ: “Liên quan gì đến mi, liên quan gì đến ta.”

Về vấn đề của Mặc Tiêu Tiêu cùng Vương Nam Nhứ, Tiêu Trần hiện đang vận dụng tốt từ “Liên quan gì đến ta”.

Tiêu Trần không hỏi chuyện linh tinh, mà chỉ yên lặng chờ đợi, chờ tâm trạng của Vương Nam Nhứ theo thời gian từ từ khôi phục.

Vương Nam Nhứ ngồi xổm trên mặt đất, vùi đầu vào chân, khóc rất lâu.

Tiêu Trần yên lặng đứng ở một bên, hiếm khi không mất kiên nhẫn.

Một lúc lâu sau, Vương Nam Nhứ ngẩng đầu, con mắt đỏ hoe mà hỏi: “Có thể nói cho tôi biết tại sao Tiêu Tiêu không còn nữa không? Nếu như Tiêu Tiêu đã đưa tờ giấy này cho anh, điều đó chứng tỏ cô ấy rất tin tưởng anh.”

 

0.13859 sec| 2407.977 kb