Tiêu Trần nhìn bầu trời, chế giễu nói: “Các người động tác nhanh lên! Tổng cộng chỉ có ba mươi vị trí.”

Nghe được lời của Tiêu Trần, sắc mặt của mọi người đều tái nhợt, tổng số người tới chúc mừng, cộng thêm gia tộc họ Tần cũng không dưới hai trăm người.

Nhưng chỉ có ba mươi người sống sót.

“Hắn nhất định là ma, nhất định là ma...” Có người không thể tiếp nhận được quy tắc tàn khốc của trò chơi này, tinh thần của họ suy sụp.

Tiêu Trần nhìn đám người sắp sụp đổ phía dưới, đột nhiên nói thêm: “Nếu như người của Tần gia tự mình ôm đầu của người nhà mình đến thì cũng có thể đi ra ngoài!”

Giết người tru tâm, nhưng chỉ có vậy.

“Mày cùng Tần gia chúng ta có thù hận sâu sắc gì, lại muốn giết bọn họ thế này?” Mấy người họ Tần gần như sụp đổ, điên cuồng chất vấn.

Tiêu Trần cười gằn: “Thù giết người.”

Tiêu Trần từ từ bay ra khỏi Tần gia, đối mặt với đủ loại hành hạ phía dưới, Tiêu Trần như thể không nghe thấy gì.

Mọi người tuyệt vọng nhìn bóng dáng Tiêu Trần biến mất ở trước mặt, lúc này trên trời có một đạo sấm sét đen kịt, mãnh liệt bổ xuống.

Những con người ngu ngốc dường như đã bị chia tách trở lại thực tại bởi sấm sét đen này.

Những người này ngây ngốc như bị sấm sét màu đen lôi về thực tại, mọi người nhìn nhau, trong mắt ánh lên những sự khó hiểu.

Nếu như không thể thay đổi luật chơi, vậy thì chỉ còn cách tuân theo luật chơi.

Nhất thời bầu không khí nơi đây rơi vào im lặng lạ thường, mọi người đều đề phòng lẫn nhau.

Bởi vì theo cách nói của Tiêu Trần, chỉ có ba mươi trong số hai trăm người có thể ra ngoài, ngoại trừ nhà họ Tần, những người xung quanh đều có thể là đối thủ của bản thân.

Lúc này ở đằng xa, một đầu người nhà họ Tần bay lên cao, một thân ảnh quỷ mị bắt trọn lấy cái đầu, chạy nhanh vào trong trụ đen.

“Minh Lại Tử, cái tên súc sinh này...” Một lão giả nhà họ Tần vội vàng đi về hướng này.

Thân ảnh Minh Lại Tử đi vào trụ đen dần dần trở nên mờ mịt cho đến khi biến mất không thấy gì nữa, cùng với Minh Lại Tử biến mất, trụ đen cũng tiêu tán giữa thiên địa.

Cảnh tượng này kích thích tâm can của tất cả mọi người, đầu óc mọi người đều trở nên sôi trào, một trận chiến bi thảm bắt đầu diễn ra.

Ba hoặc năm người thành lập một đội và bắt đầu săn giết người nhà họ Tần.

Nhưng người có được đầu nhà họ Trần, lại không quan tâm đến thành viên của đội, tiến vào trong trụ đen, biến mất khỏi Lôi Trì.

Mọi người nhanh chóng nhận ra được, kẻ thù của mình không chỉ là người nhà họ Tần, mà còn là những người không thuộc nhà họ Tần, hơn nữa họ còn nguy hiểm hơn.

Rốt cuộc thì cũng chỉ có ba mươi người được sống sót.

Mọi người không còn tin tưởng ai nữa, thậm chí có người còn bất ngờ tấn công đồng đội của mình để giảm bớt đối thủ cạnh tranh.

Người ngã xuống mở mắt trừng trừng, trên mặt đầy vẻ không thể tin được.

Đối mặt với cái chết, một số người tự sát, một số người ủy khuất cầu toàn, nhưng những điều này đều không có gì đáng trách.

Nơi hỗn loạn nhất chính là bên người nhà họ Tần, bởi vì những gì Tiêu Trần nói thêm sau đó, một số người nhà họ Tần bắt đầu tấn công người nhà của chính mình.

Mấy ông lão gia cảnh giới cao của nhà họ Tần, lấy đầu của vãn bối mình xuống.

Cả “Lôi Trì” hoàn toàn rối tung lên, không còn ai tin tưởng những người xung quanh nữa, tất cả mọi người đều giết đỏ cả mắt.

Mà những tiếng sét đen phía trên bầu trời ngày càng dày đặc hơn, những tiếng sét đen này dường như báo hiệu cho cái chết.

Tiêu Trần đi đến cửa đại viện nhà họ Tần, gãi gãi đầu, như thể hắn đã quên điều gì đó.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Tiêu Trần rốt cuộc nhớ ra Tiếu Tiểu Tuyết vẫn còn giữ xương cốt của chính mình.

Tiêu Trần dùng hết sức hét lên: “Tiếu Tiểu Tuyết, nghe thấy thì kêu một tiếng.”

Giọng nói hùng hồn truyền đến mọi ngóc ngách trong gia tộc họ Tần.

Nghe thấy giọng nói này, “Lôi Trì” lâm vào yên tĩnh ngắn ngủi, những người đang đánh giết cũng dừng lại.

Giọng nói của Tiêu Trần biến mất, mọi người dường như hoàn hồn, bắt đầu chiến đấu chém giết trở lại.

Ở phía sau cùng đại viện nhà họ Tần, trong một túp lều tối tăm, Tiếu Tiểu Tuyết đã không yên kể từ trận chấn động trước đó.

Từ đáy lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, khác với sự quản thúc giam lỏng của nhà họ Tần, nỗi tuyệt vọng này là do chấn động kinh thiên động địa mang lại.

Tiêu Trần đã nói từ lâu rằng linh cảm của Tiếu Tiểu Tuyết mạnh mẽ khác thường, không có gì ngạc nhiên khi có thể cảm nhận được sự áp chế do “Lôi Trì” mang lại.

Nhưng bản thân Tiếu Tiểu Tuyết cũng không biết linh cảm là gì, cô chỉ cảm thấy sự tuyệt vọng ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông này càng ngày càng mạnh.

Đang trên đà suy sụp tinh thần, một giọng nói quen thuộc đột nhiên lọt vào tai.

‘Tiếu Tiểu Tuyết, nghe thấy thì kêu một tiếng. ’

 

0.06348 sec| 2411.695 kb