Mặc dù chất độc trên cơ thể Hoàng Phủ Phương Linh đã được giải, nhưng cơ thể cô vẫn rất yếu.
Hoàng Phủ Phương Linh liếc nhìn Tiêu Trần với một chút oán giận, bởi vì Tiêu Trần sau khi giải độc cho cô đã trực tiếp ném cô ấy xuống đất, không có ý định thương hoa tiếc ngọc.
Sau khi nghe Tiêu Trần nói, Hoàng Phủ Phương Linh chạm vào vết sẹo trên mặt, nghiêm túc gật đầu.
Tiêu Trần nhấc cổ áo của Hoàng Phủ Phương Linh, tiếp tục nói: “Còn cô, nên có một sư muội tên là Tần Uyển Thanh.”
“Sư muội?” Hoàng Phủ Phương Linh có chút khó hiểu.
“Cả hai người đều là truyền nhân của ‘Vô Cực Thông Thiên’.” Tiêu Trần giải thích.
Nghe thấy những lời này của Tiêu Trần, Hoàng Phủ Phương Linh hai mắt sáng ngời nói: “Vậy tôi có thể gọi anh là Sư phụ được không?”
Hoàng Phủ Phương Linh hiện tại gần như không còn ai để nương tựa, gia đình chắc chắn sẽ không thể về, nghe những lời này của Tiêu Trần, Hoàng Phủ Phương Linh dường như cảm thấy mình đã tìm được một chỗ dựa mới.
Tiêu Trần đảo mắt nói: “Sư phụ của các cô tên là Võ Vô Địch, tôi chỉ thay hắn thu đồ đệ mà thôi.”
Hoàng Phủ Phương Linh trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng cô ấy cố nặn ra một nụ cười, nói: “Cho dù thế nào, tôi vẫn muốn cảm ơn anh.”
Tiêu Trần nhắc Hoàng Phủ Phương Linh: “Dòng dõi của cô có phần đặc biệt, chỉ có thể có một truyền nhân, cũng chỉ có một người giữa cô và sư muội có thể sống sót, cho nên tu luyện thật tốt, đợi đến khi đồng môn gặp mặt, đừng để sư muội cô đánh chết.”
Hoàng Phủ Phương Linh vẻ mặt sững sờ, loại chuyện tàn khốc như đồng môn tương tàn này khiến cho cô có chút không thích ứng được.
“Tôi…”
Tiêu Trần không kiên nhẫn nói: “Được rồi cứ như vậy đi, chuyện nhất mạch của các cô tương đối phức tạp. Đợi đến một ngày tu luyện đến ngưng tụ ‘Vũ Đảm’, tự cô sẽ biết thôi.”
Nói xong, Tiêu Trần nhấc Hoàng Phủ Phương Linh lên, vung tay một vòng, muốn ném cô ra xa.
Hoàng Phủ Phương Linh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, kiểu ném này chắc chắn sẽ trực tiếp giết chết cô!
Hoàng Phủ Phương Linh nắm chặt quần áo của Tiêu Trần, nói một cách đáng thương: “Tôi không còn nơi nào để đi!”
Tiêu Trần đấm vào hốc mắt của Hoàng Phủ Phương Linh, đôi mắt của Hoàng Phủ Phương Linh ngay lập tức thâm tím, nhưng bàn tay của cô vẫn nắm chặt, cho dù chết cũng sẽ không buông ra.
“Câu nói khiến lão tử khó chịu nhất chính là câu này. Thiên hạ rộng lớn đi nơi nào mà chẳng được, cô con mẹ nó có bị đói chết thì có làm sao?”
Tiêu Trần nói xong quần áo mà Hoàng Phủ Phương Linh nắm lấy đột nhiên biến thành khí màu đen.
Cơ thể của Tiêu Trần ban đầu được hình thành bằng thuật Che Mắt, thêm cả tử khí hình thành, biến hóa như thế nào chỉ cần Tiêu Trần muốn là có thể làm được.
Hoàng Phủ Phương Linh không còn chỗ nào để bám vào, cô hoảng sợ nói: “Để tôi đi theo anh được không, tôi có thể giặt giũ, gấp chăn, thậm chí nấu ăn, làm ấm giường tôi đều biết.”
Tiêu Trần suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, lực tay lại nặng hơn.
Trong phút chốc, Hoàng Phủ Phương Linh hóa thành một điểm đen nhỏ rồi biến mất ở trước mắt mọi người.
Nhìn hành động của Tiêu Trần, tất cả mọi người có mặt đều sững sờ.
Đồng thời, một số người suy đoán về thân phận của thiếu niên trước mặt.
Dưới loại tình huống này dám cứu Hoàng Phủ Phương Linh, cho dù Hoàng Phủ Phương có trúng độc hay không, việc cô chết là chuyện không thể nghi ngờ.
Ngay cả khi nhà nhọ Tần chịu buông tha cô, nhà họ Hoàng Phủ vì để lấy lòng nhà họ Tần, cũng sẽ giết Hoàng Phủ Phương Linh.
Cứu người hẳn phải chết Hoàng Phủ Phương Linh, thiếu niên này dường như đã đắc tội cả nhà họ Tần và nhà họ Hoàng Phủ.
Nhưng nhìn sự hờ hững của thiếu niên, chẳng lẽ hắn thực sự không để nhà họ Tần và nhà họ Hoàng Phủ vào mắt sao.
Tâm tư mọi người trở nên sôi trào, nhưng bọn họ chỉ nhìn chằm chằm Tần Hoài An, theo dõi động tác tiếp theo của hắn.
Tần Hoài An vẫn nhìn Tiêu Trần, nhưng không có đi lên ngăn cản Tiêu Trần, ném Hoàng Phủ Phương Linh ra ngoài.
Sau khi thấy Tiêu Trần ném Hoàng Phủ Phương ra ngoài, Tần Hoài An cuối cùng cũng có động thái, Tần Hoài An nắm chặt tay nói: “Tại hạ là gia chủ nhà họ Tần, Tần Hoài An.”
Tiêu Trần vẫy bàn tay to của mình nói một cách tự hào: “Đừng nói cho tôi biết anh là ai, tôi không có hứng thú với việc biết tên của người chết.”
“Xì xào...”
Rất nhiều người ở đó đều hít một hơi khí lạnh, thiếu niên này sợ là bị điên rồi, dám nói chuyện Tần Hoài An như thế này.
Ai cũng biết Tần Hoài An ngoài mặt là ôn hòa, nhưng hắn nhất định là tiểu nhân có thù tất báo, đây chính là tiêu chuẩn của khẩu phật tâm xà.
Sắc mặt của Tần Hoài An lập tức trầm xuống, cho dù có lợi hại đến đâu thì khi bị một thiếu niên làm mất mặt trước nhiều người như vậy đều nhất định muốn giết Tiêu Trần.
Lúc này, một bóng người lảo đảo tách ra khỏi đám đông lao tới phía trước.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo