Trong khi ánh mắt Nhiễm Lệ đang quét khắp nơi tìm kiếm thì một cánh tay nhiều nếp nhăn ở bên cạnh đưa chiếc bát cho, Nhiễm Lệ ngẩng đầu lên, chú Nam đang cười nhìn anh ta.
Nhiễm Lệ không nói gì, nhận lấy rồi trực tiếp đưa cho Trình Nguyên Hoa.
Người trong tiệm Mỹ Thực Trình Ký dần phát hiện, chú Nam đặc biệt quan tâm đến Nhiễm Lệ, đối với anh ta cực kỳ tốt.
Tình nguyện chia đồ ăn của mình cho Nhiễm Lệ… Mặc dù Nhiễm Lệ không cần.
Giúp đỡ khi Nhiễm Lệ làm việc… Mặc dù Nhiễm Lệ cũng không cần.
Thái độ của ông ấy đối với Nhiễm Lệ, cực kỳ đặc biệt.
“Chú Nam, sao chú đối tốt với anh ta như vậy?” Lưu Toàn Phúc tò mò.
Chú Nam: “Tôi có sao?”
“Vâng.” Lưu Toàn Bội gật đầu.
Lúc này, Nhiễm Lệ đi qua, dừng chân lại: “Chú không cần phải như vậy, tôi không cần.”
Lưu Toàn Phúc không chịu được nói: “Nhiễm Lệ, chú Nam cũng là có ý tốt, sự việc trước đây cũng không có liên quan gì đến chú Nam, chú ấy chỉ là không coi trọng người trong Hiệp hội mà thôi. Khi ấy khi chú ấy biết được sự thật, chú cũng rất đau lòng và chủ động cho các cậu biết sự thật, chú Nam thật lòng đó.”
Cậu thân thiết với chú Nam, nên lập tức khuyên bảo Nhiễm Lệ mấy câu, không muốn anh ta hiểu nhầm chú Nam.
Nhiễm Lệ còn chưa nói gì, Tang Ngu đứng bên cạnh lạnh lùng cất lời: “Ông ấy phải chịu trách nhiệm, ông ấy không quản người cho tốt, đây chính là sai lầm của ông ấy.”
Cũng như Lưu Toàn Phúc và chú Nam có thời gian sinh sống với nhau lâu nhất, theo bản năng sẽ bênh vực chú Nam, Tang Ngu cũng theo bản năng nói thay cho Nhiễm Lệ.
Hai người trợn mắt nhìn nhau, ai cũng không kém cạnh.
Trình Nguyên Hoa thấy vậy, hé đầu ra, hô to: “Nhiễm Lệ, qua đây giúp tôi nấu ăn! Chú Nam, chú giúp tôi đi xem ông ngoại bà ngoại đi đâu rồi được không?”
Nhiễm Lệ lập tức bước nhanh vào phòng bếp, chú Nam cũng đi ra sân sau, chỉ còn lại Lưu Toàn Phúc và Tang Ngu mắt lớn mắt bé lườm nhau.
Trình Nguyên Hoa đương nhiên biết Nhiễm Lệ và chú Nam có khoảng cách, cô cũng không phải kẻ mù, hiển nhiên là nhìn rõ.
Nhưng chuyện này thật sự chỉ có hai người trong cuộc tự giải quyết.
Trình Nguyên Hoa tạm thời cũng không định nhúng tay vào, dù sao Nhiễm Lệ cũng không khó chịu ngoài mặt, chú Nam cũng chưa cần giải thích đến cùng.
Chuyện này tạm thời đặt sang một bên, một chuyện khác, ngược lại khiến sắc mặt Trình Nguyên Hoa khó hiểu.
Trình Trường Đông đến rồi.
Từ sau lần lấy được bảng hiệu nhà hàng Trình Gia, cộng thêm cô đang nắm được thóp của Trình Trường Đông, ông ta đã biến mất trong tầm mắt của Trình Nguyên Hoa, không thể ngờ được rằng, ông ta lại xuất hiện rồi.
Lại còn là đến đưa di vật của Trình Trường Tây.
Trình Nguyên Hoa nghĩ xong, đi gặp ông ta, đối phương nếu đã đưa đồ của cha cô đến, cô đương nhiên không thể để ông ta mang về.
“Đồ ở đâu?” Trình Nguyên Hoa cau mày, hỏi Trình Trường Đông đang đứng cạnh xe.
Trình Trường Đông lắc đầu, ngược lại giơ tay nhẹ nhàng mở cửa xe ra: “Lần này bác đến đưa đồ là một chuyện, còn một chuyện khác… có người muốn gặp cháu.”
Đôi lông mày của Trình Nguyên Hoa cau lại càng chặt.
Sợ rằng đến đưa đồ chỉ là cái cớ, gặp cô mới là mục đích.
Ánh mắt cô sắc bén nhìn về phía cửa xe, bên trong, có người chầm chậm xuống xe.
Đó là một người đàn ông xa lạ, thấp bé gầy gò, khi ánh mắt nhìn tới Trình Nguyên Hoa mơ hồ mang theo hai phần kiêu ngạo, coi trời bằng vung, dường như không để ai trong mắt.
Trình Nguyên Hoa chưa gặp người này bao giờ.
Cô nheo mắt nhìn người đàn ông vừa xuống xe, không hiểu tại sao ông ta muốn gặp mình.
Nhưng bởi vì ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này vốn dĩ không tốt, thế nên Trình Nguyên Hoa không chủ động mở lời.
Người có thể thông qua việc Trình Trường Đông tìm mình, đoán rằng đây cũng không phải hạng người tốt đẹp gì.
Trình Trường Đông đi lên phía trước, tương đối có mấy phần cung kính với người người đàn ông này.
Ông ta nhìn Trình Nguyên Hoa, không ngừng đưa mắt ra hiệu: “Nguyên Hoa, đây là ông chủ của Minh Phẩm Các, tổng giám đốc Tá.”
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo