Hoạt động thế này, một năm chỉ được tổ chức một lần à?

Các thực khách sợ hãi, ào ào bình luận trả lời:

[Đừng mà!]

Trước màn hình, Trình Nguyên Hoa che miệng cười trộm.

“Cô đang cười gì đó?” Sư Huyền nghiêng đầu nhìn Trình Nguyên Hoa.

Trình Nguyên Hoa: “Hoạt động giống tối hôm qua, sau này mỗi năm sẽ có một lần, tổ chức vào tết Nguyên Tiêu hằng năm.”

Sư Huyền nghe vậy lập tức dậm chân: “Cô nói gì?! Một năm chỉ có một lần?!”

Trình Nguyên Hoa gật đầu.

Hiển nhiên là cô đã hạ quyết tâm.

Bởi vì tin tức này, cho dù ai được tham gia lần này, hay không được tham gia đều tỏ vẻ mặt tuyệt vọng.

Hôm qua mới qua tết Nguyên Tiêu, phải tới tết Nguyên Tiêu sang năm…

Vậy thì rất là lâu!

Nhà họ Diệp.

Ông cụ Diệp thở dài, có hơi thất vọng: “Sao một năm chỉ tổ chức một lần, hoạt động thú vị như vậy sao không tổ chức nhiều hơn một chút chứ?”

Tối hôm qua cả nhà họ cũng có mặt, chơi vô cùng vui vẻ, ông cụ Diệp vì ăn quá nhiều mà sau khi về còn phải uống chút thuốc tiêu hóa.

Cũng may thực phẩm ở tiệm mỹ thực Trình Ký đều làm từ nguyên liệu tốt, sau khi uống thuốc tiêu hóa xong ngày hôm sau tinh thần ông cụ Diệp đã trở nên dồi dào, sáng láng hơn, không hề có vấn đề gì.

Ông cụ Diệp rất thích hoạt động này, cho nên mới cảm thán – Vậy mà một năm chỉ có một lần.

Cha Diệp gật đầu phụ họa.

Mẹ Diệp nhìn về phía Diệp Dư Chiêu, trong giọng nói mang theo ý cười: “Dư Chiêu, hoạt động thế này, sao bà chủ Trình chỉ tổ chức một năm một lần vậy?”

Ông cụ Diệp lập tức nói chen vào: “Hoạt động thế này, không nói một tuần một lần, một tháng một lần là tốt nhất.”

Diệp Dư Chiêu rời mắt khỏi điện thoại, nhìn về phía bọn họ.

Từ sau khi tiệm mỹ thực Trình Ký có nhóm trên WeChat , Diệp Dư Chiêu rất hay vào WeChat, xem trong nhóm có thông báo gì về hoạt động của tiệm mỹ thực Trình Ký, hoặc là ảnh chụp Trình Nguyên Hoa đang nấu ăn hay không.

Anh cất giọng lạnh nhạt, thờ ơ nói với cha mẹ và ông nội: “Mệt.”

Vì tết Nguyên Tiêu, Trình Nguyên Hoa đã chuẩn bị rất lâu, nhiều đồ ăn như vậy tất cả đều cần chuẩn bị trước, một phần nguyên liệu còn cần cô tự mình làm, nhất là các loại chả viên được hoan nghênh kia đã lấy đi không ít công sức của cô.

Cho dù trong tiệm mỹ thực Trình Ký có người giúp cô, nhưng cô vẫn là người bỏ công bỏ sức nhiều nhất.

Trình Nguyên Hoa đã bỏ bao nhiêu công sức vào bữa lẩu ngày đó, những người ăn lẩu như bọ không thể nào tưởng tượng được.

Cũng bởi vậy mà cô nói một năm một lần, Diệp Dư Chiêu vô cùng ủng hộ.

Diệp Dư Chiêu chỉ nói một chữ “mệt”, nhưng qua chữ này, người nhà họ Diệp lại nghe hiểu:

Hoạt động này quá tốn sức, đừng tìm bà chủ Trình, ai thích tổ chức thì người đó tự tổ chức đi!

Ông cụ Diệp: “…”

Cha mẹ Diệp: “…”

Diệp Dư Chiêu đảo mắt khỏi ông nội và cha mẹ, sau đó đứng dậy, nói: “Con đi trước.”

Vừa nói xong, anh đã biến mất.

Ba người nhà họ Diệp liếc nhau, sáu mắt nhìn nhau.

Cha Diệp không nhịn được nói: “…Đến nước này rồi mà còn không gả đi, thì không phải người nhà họ Diệp.”

Mẹ Diệp: “? Ông nói ai gả đi vậy?”

Cha Diệp: “Ngày nào nó cũng ở tiệm mỹ thực Trình Ký, đến nhà cũng chẳng về, tôi thấy sau này cũng vậy thôi, bà nghĩ đi, nó có khác gì gả ra ngoài không?”

Mẹ Diệp: “…” Hình như cũng có lý?

Nhà họ Diệp xảy ra chuyện gì, Trình Nguyên Hoa không biết, mọi chuyện trong tiệm vẫn như cũ.

Tuy sau hôm đó trên mạng có rất nhiều người nói lẩu của tiệm mỹ thực Trình Ký ăn rất ngon, cũng có người chạy tới trước cửa năn nỉ đòi một hai phải ăn lẩu.

Nhưng Trình Nguyên Hoa vẫn rất kiên định, nếu đã quyết định mỗi năm một lần, vậy thì sẽ không thay đổi.

Trước giờ cô không phải người hay nói đùa, thứ nhất, đây là cửa hàng của cô, cô muốn làm thế nào thì làm thế đó, thứ hai, cái gì nhiều sẽ không còn quý hiếm nữa.

Hoạt động tổ chức một tuần một lần, tiệm cô sẽ mệt chết, mà khách hàng sẽ ăn đến ngán chết.

0.76683 sec| 2384.891 kb