Nhưng đối với chú Nam mà nói, ông ấy vẫn còn một chuyện rất quan trọng:

Là ông ấy muốn tìm một người nối nghiệp.

Bây giờ những người đứng đầu hiệp hội mỹ thực, người đáng tin cậy đều bằng tuổi ông ấy, mà người nhỏ hơn ông ấy thì cũng chẳng nhỏ hơn bao nhiêu, ước chừng có tiếp nhận vị trí này cũng chẳng làm được bao lâu.

Còn người trẻ tuổi lại không thích hợp, nếu không thì không thể nào khiến ông ấy sầu muộn tới mức này.

Sau khi tổ chức xong đại hội thưởng thức ẩm thực, ông ấy luôn bôn ba bên ngoài tìm kiếm địa điểm tổ chức đại hội ẩm thực tiếp theo, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tìm kiếm một người nối nghiệp.

Nhưng vẫn không tìm được.

Cho nên khí sắc của chú Nam mới không tốt lên được.

Trình Nguyên Hoa lại hỏi: “Lần này trở về để nghỉ ngơi, hay là tạm thời không có ý định đi tiếp?”

Nếu chỉ nghỉ ngơi ngắn ngủi, cô đoán chừng mấy ngày nữa chú Nam sẽ lại đi ra ngoài, còn nếu tạm thời không có ý định đi tiếp, Trình Nguyên Hoa cảm thấy, có lẽ chú Nam vẫn còn chuyện gì đó quan trọng.

Quả nhiên chú Nam nói: “Có chút việc, tạm thời không đi, chờ làm xong rồi tiếp tục tìm, tôi không tin tôi sẽ không tìm ra một người nối nghiệp thích hợp!”

Sư Huyền cảm thấy hơi nghi ngờ, không nhịn được nói thầm: “Cần gì phải đi tìm khắp nơi chứ, chờ chú về hưu rồi, để hiệp hội mỹ thực đề cử một người là được!”

Chú Nam liếc anh ta một cái, trả lời: “Hội trưởng hiệp hội mỹ thực có quyền lợi rất lớn, vị trí này không thể quyết định qua loa được. Vị trí này không thể gặp phải bất kỳ điều tiếng không hay nào, nếu không bao nhiêu năm nỗ lực xây dựng hiệp hội mỹ thực của tôi sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ! Hiệp hội mỹ thực tồn tại chính là để giữ gìn và truyền bá tinh hoa mỹ thực của Hoa Hạ, mà trách nhiệm của hội trưởng càng quan trọng hơn, nếu tôi giao hiệp hội mỹ thực vào tay người không đáng tin, thì tương lai của hiệp hội mỹ thực sẽ mất sạch, tôi chính là kẻ tội đồ!”

Ông ấy thở dài một hơi, lo lắng cho hiệp hội mỹ thực, và cũng có vài phần ảo não.

Tất cả là tại ông ấy không chịu bồi dưỡng người nối nghiệp từ mấy năm trước, cho nên tới lúc cần người mới phát hiện ra chẳng ai thích hợp cả!

Lưu Toàn Phúc tò mò: “Vậy người chú muốn tìm cần đủ những điều kiện gì?”

Chú Nam nhìn anh ta: “Cháu chắc chắn là không được rồi.”

Vào lúc Lưu Toàn Phúc sắp xù lông nhím, ông ấy đã nói tiếp: “Hội trưởng tiếp theo của giới hiệp hội mỹ thực phải biết ăn đủ không quá tham lam, luôn vì lợi ích chung, hơn nữa phải cống hiến cả đời cho hiệp hội mỹ thực, có tầm nhìn xa trông rộng, hơn nữa phải có tính cách cố chấp.”

Lưu Toàn Phúc rụt cổ, nghe xong mấy điều kiện này bỗng cảm thấy nhức hết cả đầu.

Chú Nam: “Thật ra sư phụ của cháu là người tất phù hợp.”

Ông ấy nhìn về phía Trình Nguyên Hoa, trong mắt mang theo tia hy vọng.

Với tính cách của Trình Nguyên Hoa, cô chắc chắn là người có tầm nhìn xa trông rộng, những lợi ích phù phiếm sẽ không dao động được cô.

Còn về ăn? Bây giờ không ai sành ăn hơn cô cả!

Còn tính cách cố chấp?

Trình Nguyên Hoa không phải người quá cố chấp, nhưng cô là người có trách nhiệm, nếu cô đã nhận trách nhiệm quản lý hiệp hội mỹ thực, thì vì tinh thần trách nhiệm, cô sẽ nghiêm túc phát triển hiệp hội mỹ thực.

Có lẽ cô còn có thể tìm thêm được nhiều món ngon mới, tìm được những món đặc sắc vẫn đang được ẩn giấu trong Hoa Hạ rộng lớn này.

Chú Nam mỏi mắt trông mong nhìn Trình Nguyên Hoa: “Nguyên Hoa, cô có tình nguyện làm hội trưởng hiệp hội mỹ thực đời kế tiếp không?”

Nhận chức vụ ở hiệp hội mỹ thực?

“Tôi không làm.” Trình Nguyên Hoa không hề do dự mà từ chối thẳng.

Tuy chức vụ hội trưởng hiệp hội mỹ thực có quyền lợi không nhỏ, nhưng trách nhiệm cũng không nhỏ, hơn nữa cần phải hao tâm tốn sức lo lắng, còn là lao động nghĩa vụ, Trình Nguyên Hoa cảm thấy cô không phải người có lòng vô tư cống hiến như vậy.

0.92460 sec| 2384.125 kb