Nhưng cô không nhìn Diệp Dư Chiêu, không đại biểu Diệp Dư Chiêu sẽ không nhìn cô.

Diệp Dư Chiêu thấy tâm trạng của cô không tốt, mím môi, thử thăm dò nói: “Nếu không tôi cho cô tám mươi triệu tệ?”

Trình Nguyên Hoa: “…”

Nửa ngày sau, cô mới mở miệng: “Các người đều cút cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy các người!”

Đều là phú hào hết sao!

Chỉ có cô là người nghèo, còn cho đám phú hào này chỗ ăn chỗ ở!

Đau lòng quá.

Trình Nguyên Hoa ở trong quán, trái tim đều bị đâm thủng.

Mà chiếc xe rời khỏi Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, Tá Thước với vẻ mặt thâm trầm, sắc mặt rất khó coi.

Bên cạnh, Trình Trường Đông thử thăm dò nói: “Tổng giám đốc Tá… Cháu gái của tôi còn trẻ, không hiểu chuyện, anh đừng tức giận với nó, tôi và nó có chút chuyện, có thể là hôm nay do tôi xuất hiện nên nó mới tức giận nói như vậy thôi.”

Rốt cuộc Trình Trường Đông cũng niệm tình Trình Nguyên Hoa là cháu gái của ông ta, không muốn dồn Trình Nguyên Hoa vào chỗ chết.

Nhưng Tá Thước cũng không vì câu nói này mà sắc mặt tốt hơn, ông ta đen mặt nói: “Tôi nghĩ tình đều cùng ngành với nhau nên cho cô ấy một cái giá tốt, nhưng thái độ của cô ấy như vậy thì đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!”

Ánh mắt Trình Trường Đông lóe lên sự phức tạp, không nhịn được nói: “Hòa khí sinh tài, tính cách của cháu gái tôi thà làm ngọc vỡ cũng không muốn làm ngói lành, ngài cho nó thêm một cơ hội đi?”

“Tôi đã cho cô ấy cơ hội.” Sắm mặt Tá Thước trầm xuống, sau đó lạnh lùng nhìn Trình Trường Đông một cái: “Ông câm miệng! Một chút chuyện cũng không làm được, tôi còn chưa tính sổ với ông đâu!”

Trước đây Trình Nguyên Đông cũng không nói quan hệ của ông ta với Trình Nguyên Hoa không tốt đấy!

“Xin lỗi, xin lỗi, tổng giám đốc Tá, tôi không ngờ nó còn hận tôi như vậy!” Trình Trường Đông lập tức xin lỗi với vẻ mặt xấu hổ, địa vị của ông ta bây giờ không thể trêu chọc Tá Thước được.

Tả Thước hừ lạnh một tiếng, ánh mắt vẫn âm trầm, trong lòng tính kế làm sao để lấy được công thức từ tiệm Mỹ Thực Trình Ký.

Nếu cô không muốn bán, thì đừng trách ông ta không đưa tiền.

Lúc này, Trình Trường Đông mím môi lại nói: “Tổng giám đốc Tá, nó không hiểu chuyện, nhưng từ khi nó mở quán đây bây giờ, trong tay có rất nhiều công thức nhưng cũng không có xảy ra chuyện gì, chắc chắn là sau lưng có chỗ dựa…”

Ánh mắt Tá Thước nhìn về phía ông ta, nhíu: “Chỗ dựa gì chứ?”

Tin tức mà ông ta tra được, bà chủ chủ tiệm Mỹ Thực Trình Ký là Trình Nguyên Hoa, cũng là cháu nội của ông cụ Trình nhà hàng Trình Gia, nhưng một năm sau khi cha mẹ mất do tai nạn giao thông, thì vừa tốt nghiệp đại học đã bị đuổi ra khỏi nhà.

Mà nhà hàng Trình Gia cũng bị Trình Trường Đông làm đến không còn bảng hiệu…

Một nhóc con thôi, có thể có chỗ dựa gì chứ?

Cho dù Trình Nguyên Hoa vì đồ ăn ngon mà tích góp được không ít nhân mạch, nhưng một chút nhân mạch ít ỏi này, thật sự sẽ giúp cô sao, vì cô hao tâm tổn sức sao?

Tá Thước không tin.

Việc kinh doanh chính của ông ta là ăn uống, cũng có không ít người sành ăn thích đồ ăn thích đồ ăn của họ.

Ông ta rất hiểu những kẻ có tiền này, nếu muốn bọn họ thuận tay giúp một chút chuyện nhỏ còn được, mà muốn bọn họ hao tâm tổn sức đi giúp đỡ, thì rất khó nói.

Cũng vì vậy, ông ta mới quyết tâm thu thập tiệm Mỹ Thực Trình Ký, “mua” lại công thức.

Chỉ là ông ta sẽ không ra giá tốt như vậy nữa…

Thậm chí sẽ không trả tiền!

“Sau lưng nó có tập đoàn Quảng Diệp chống lưng!” Giọng điệu Trình Trường Đông chắc chắn.

Tá Thước nghe thấy vậy, ánh mắt rụt lại.

Tập đoàn Quảng Diệp?

Cho dù Tá Thước được doanh nghiệp Đài Loan tài trợ, cũng biết đến tập đoàn Quảng Diệp là một nhân vật lớn.

Doanh nghiệp của Tá Thước cũng coi như là khá lớn, cũng khá nổi tiếng, nhưng so với tập đoàn Quảng Diệp thì còn kém xa.

Ông ta cũng chưa từng qua lại với ông chủ của tập đoàn Quảng Diệp.

0.78375 sec| 2385.164 kb