Mười giờ tối, sau khi tiệm mỹ thực Trình Ký hoàn tất công việc, bắt đầu chính thức giật suất trên mạng!

“Chuẩn bị xong chưa, tớ hô 1 2 3 các cậu lập tức giành nhé!” Một học sinh mặc đồng phục ngồi trước máy tính, điện thoại của cậu ta để trên mặt bàn, hiển nhiên đang gọi điện.

Trong điện thoại, giọng nói của các bạn học cậu ta liên tục vang lên: “Nghe rõ!”

Đúng vậy, cậu ta biết danh tiếng của tiệm mỹ thực Trình Ký, vì thế không những tự giành, mà còn huy động các bạn học giành hộ.

Cậu ta nhìn từng giây trôi qua trên đồng hồ, trong miệng lẩm nhẩm: “123 bắt đầu!”

Cậu ta vừa ra tay, chỉ vừa nhập một chút đã lập tức bị đá văng ra.

[Mười lăm tháng giêng đã bán hết suất.]

Các học sinh này: “…”

Cậu ta cất giọng trầm thấp, không cam lòng hỏi: “Khó dành quá vậy? Các cậu có ai giành được không?”

“Không có.”

“Không có!”

“Tớ vừa vào đã thông báo bán hết.”

“Tớ cũng vậy, ôi trời.”

Tiếng than vãn lập tức vang lên như sấm.

Các học sinh này càng thêm ủ rũ cụp đuôi: “Ôi, đúng là rất khó giật.”

“Cậu cứ khăng khăng phải ăn ở tiệm này sao?” Có một bạn học hóng hớt, hỏi.

Cậu ta nói: “Đương nhiên! Cha mẹ tớ cãi nhau, tớ lên mạng tìm rất lâu mới quyết định chọn nơi này, tớ từng ăn trứng luộc nước trà của tiệm này, trứng luộc nước trà ăn ngon vậy chắc chắn lẩu của Trình Ký sẽ rất ngon, tớ hi vọng có thể dẫn cha mẹ tớ ra ngoài giải tỏa căng thẳng, nếu không họ sẽ cãi nhau nữa!”

Lúc này, microphone vang lên một giọng nói: “Tôi đã giành được…”

Lời vừa dứt, cả cuộc gọi đã sôi trào, nhất là cậu bạn học kia, đôi mắt bỗng nhiên sáng lên, ngẩng phắt đầu dậy, cất giọng đầy kích động: “Thật vậy sao?!”

Giọng nói trong điện thoại mang theo chút xấu hổ: “Đúng vậy, nhưng lần này tiệm mỹ thực Trình Ký chỉ cho dẫn theo người nhà, không dẫn theo bạn và người thân của bạn… Cho nên tôi chỉ có thể dẫn cha mẹ tôi đi ăn thôi!”

Cậu học sinh kia: “…”???

Cho nên???

Cậu ta huy động bạn học là để gia tăng đối thủ cạnh tranh cho mình á?

Hứ!

Chẳng trách lúc thi, giáo viên cứ dặn đi dặn lại là phải đọc kỹ đề!

Cũng có vài phòng làm việc tham gia giật suất.

Đương nhiên là không một ai thành công.

Sắc mặt của ông chủ một phòng làm việc nọ rất tệ, vuốt cằm nói: “Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Hệ thống của chúng ta tiên tiến như vậy, sao không giật được chứ?”

Người bên cạnh phụ họa theo ông ta: “Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất lạ! Chúng ta đã cố tình chuẩn bị lâu như thế, thứ gì trên mạng cũng giật được, nhưng một suất ăn sao lại không giật được chứ?”

Các nhân viên của phòng làm việc này đang chìm trong nghi ngờ.

Mà lúc này, bộ phận kỹ thuật của tập đoàn Quảng Diệp.

“Kết thúc công việc, thành công hoàn thành nhiệm vụ!” Người phụ trách bộ phận kỹ thuật nở nụ cười tươi roi rói.

Những người khác cũng lục tục đứng dậy, trò chuyện với nhau…

“Dám đấu với chúng ta, đám người đó đúng là mơ mộng hão huyền!”

“Ha ha ha, tôi cười chết mất thôi, đám người đó còn lên mạng nói chắc chắn sẽ giật được, không biết bây giờ sắc mặt có đen như đít nồi không, ha ha ha!”

“Kỹ thuật của bọn họ cũng chỉ dùng để lừa gạt vài người ngoài nghề thôi.”

“Đắc ý cái rắm, lúc chúng ta chơi trò này họ còn đang đi học tiểu học!”

Bọn họ cười phấn khởi, lúc này người phụ trách bộ phận kỹ thuật bỗng nói: “Vì để cảm ơn chúng ta, tiệm mỹ thực Trình Ký đã nhờ trợ lý Cao mang bánh ngọt đến tặng chúng ta, còn khoảng mười phút nữa sẽ đến, mọi người chờ ăn hay là về trước nghỉ ngơi?”

Cả văn phòng im lặng vài giây, rồi sau đó…

“Á á á! Tiệm mỹ thực Trình Ký vạn tuế!”

“Ha ha! Chắc chắn phải ăn rồi!”

Có người nói, ai giành được suất lẩu Nguyên Tiêu của tiệm mỹ thực Trình Ký là như vé số.

Luôn có người may mắn giành được, bọn họ hưng phấn thu dọn đồ, dự định đến thuê nhà dân ở thôn Thang Hòe, đi dạo chơi, tới tết Nguyên Tiêu sẽ tới tiệm mỹ thực Trình Ký.

Bắt đầu buổi sáng đã có rất nhiều người lục tục đến thôn Thang Hòe.

0.11396 sec| 2386.852 kb