Chỉ còn lại Diệp Dư Chiêu.

Diệp Dư Chiêu lâm vào trầm mặc.

Tám mươi triệu tệ rất khó kiếm sao?

Còn nói, không lẽ anh muốn nói bản thân cũng muốn ăn đồ ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, phí tiền sao?

Nhưng anh ở Tiệm Mỹ Thực Trình Ký, Trình Nguyên Hoa chưa bao giờ thu tiền của anh, hơn nữa… Anh cảm thấy quan hệ giữa mình và Trình Nguyên Hoa, tốt hơn là không thu tiền.

Vì vậy, suy nghĩ một chút, Diệp Dư Chiêu nói: “Nếu không tôi ra giá bốn mươi triệu tệ mua một công thức? Bán cho tôi, tôi tặng lại cho cô?”

Nếu cô bởi vì tám mươi triệu tệ mà khó chịu, vậy anh sẽ cho cô gấp hai lần tám mươi triệu tệ, hoặc mấy lần tám mươi triệu tệ cũng được!

Bốn mươi triệu tệ mua một công thức…

Là một trăm sáu mươi triệu tệ.

Trình Nguyên Hoa nhìn anh, ánh mắt rụt lại.

Diệp Dư Chiêu thầm nghĩ, đâu là… Vui mừng sao?

Rốt cuộc Trình Nguyên Hoa nặn ra một câu, tức giận nói: “Anh vẫn là nên câm miệng đi!”

Diệp Dư Chiêu: “…”

Vẻ mặt anh mờ mịt lại ngơ ngác, không biết đây là bị làm sao.

Trình Nguyên Hoa bị bộ dạng này của anh chọc cười, không ngờ đường đường là tổng giám đốc Diệp, lại còn có thời điểm đáng yêu như vậy.

Tuy cô biết những người này nói hơi quá, nhưng bọn họ vì muốn chọc cô vui vẻ, cô cũng giả vờ tâm trạng tốt hơn, đứng lên, đi về phía nhà bếp.

“Sư phụ, cô làm gì vậy?”

“Nấu cơm!”

Mọi người ở sân sau, lập tức nở nụ cười.

Giải thưởng mỹ thực thế giới còn chưa phát thông báo, bây giờ cũng chưa có tin tức cụ thể, bọn họ cũng án binh bất động, đợi thông báo.

Mà chú Nam, cũng thuận lợi đem thông báo tuyển dụng phát ra.

Vì thế, liên tục có không ít sơ yếu lý lịch gửi vào.

“Nhiều như vậy? Vậy phải xem tới khi nào chứ!” Vẻ mặt Sư Huyền kinh ngạc, cầm sơ yếu lý lịch đã được in ra, tùy ý lật xem.

Chú Nam thở dài: “Không còn cách nào khác, ai bảo bây giờ người thừa kế không dễ tìm chứ!”

“Ai bảo chú không chịu hạ thấp tiêu chuẩn chứ? Chú không sợ là một người cũng không tìm được sao?” Sư Huyền vừa bóc hạt dưa, vừa tò mò hỏi.

“Ai nói một người cũng không tìm được! Tôi đã gặp được hai người thích hợp rồi, khẳng định sau này sẽ còn gặp được nữa!” Chú Nam trừng mắt nhìn Sư Huyền, không cho anh ta nói như vậy.

Đúng lúc Trình Nguyên Hoa đi ngang qua, hỏi: “Trừ tôi, thì còn có ai?”

Cô không ngồi vào vị trí hội trưởng Hiệp hội Mỹ thực, nhưng không đại biểu cô không lo lắng cho chú Nam, luôn muốn tìm người thích hợp, lớn tuổi như vậy còn phải tiếp tục tìm, nghĩ đến đều lo lắng thấy ông ấy.

Chú Nam nhìn về chỗ cách đó không xa, sau đó thấp giọng nói: “Nhiễm Lệ!”

Nhất thời Trình Nguyên Hoa lại cảm thấy bất ngờ và hợp lý.

Giọng điệu của chú Nam có chút kích động: “Tôi càng quan sát càng cảm thấy anh ta rất thích hợp, tính tình thẳng thắn, tay nghề tốt, năng lực giám định và thưởng thức cũng tốt, bền bỉ lại kiên nhẫn, nhìn đại cuộc cũng rất tốt, lại chịu học hỏi. Hơn nữa còn chính trực, tuyệt đối sẽ không bị lợi ích hấp dẫn!”

Ánh mắt của anh ta trong suốt như thủy tinh, tất nhiên là một người rất tốt.

Hơn nữa Nhiễm Lệ lại không có quán cần anh ta kinh doanh, nhà anh ta từng bị một người trong những người phụ trách của Hiệp hội Mỹ thực hãm hại, nếu anh ta trở thành hội trưởng hiệp hội mỹ thực, nhất định sẽ rất chính trực, không dễ dàng bị lợi ích hấp dẫn.

Trình Nguyên Hoa nghe thấy vậy khóe miệng khẽ cong lên: “Nhiễm Lệ càng thích hợp hơn, chú thấy sao…”

“Cảm thấy cái gì?” Trình Nguyên Hoa nhìn về phía cô.

Sư Huyền chen vào, nói thay Trình Nguyên Hoa: “Chú cảm thấy anh ta sẽ đồng ý sao?”

Nhất thời chú Nam ủ rũ, bọn họ đều có thể nhìn ra vấn đề, sao ông ấy lại không nhìn thấy chứ? Cũng vì vậy mới là nguyên nhân để ông ấy còn đang xem sơ yếu lý lịch, bởi vì… Tất nhiên Nhiễm Lệ sẽ không đồng ý!

Không nói đến ý nghĩ của bản thân anh ta, chỉ việc tiến vào hiệp hội mỹ thực, anh ta tuyệt đối sẽ không đồng ý!

Chú Nam cúi đầu, thở dài.

1.08000 sec| 2385.063 kb